CAO THỦ DỤ TÌNH - Trang 14

Lời nói lạnh lùng của Thường Phong Dịch làm An Lệ Đề nghẹn họng

nhìn trân trân, tức giận nhìn anh. “Lúc trước qua E-mail không phải đã đồng
ý ‘thù lao’ tuỳ anh sao? Anh còn muốn nói điều kiện gì?” Nếu không đã
đồng ý điều kiện của cô, tại sao lại trở về?

“Em nhớ nhầm rồi.” Thường Phong Dịch nhún vai, không quan tâm

nhận lấy ánh mắt chỉ trích của cô. “Anh nhớ em nói với anh như này, điều
kiện do anh quyết, chỉ cần anh chịu quay lại Đài Loan nâng công ty sắp phá
sản của em lên. Nếu không tại sao anh lại vứt bỏ’ mỗi ngày một đấu vàng’,
‘tiền đồ rộng mở’ quay về giúp em? Em không quên mình đã cam kết gì
chứ?”

An Lệ Đề cứng ngắc, ánh mắt hơi hoảng hốt luống cuống. “Ai nói, ai

nói em quên? Em chỉ nói chỉ cần anh giúp em, thù lao tuỳ anh định, mà ý
em chỉ thu lao ‘tiền bạc’!” Giọng cô cường điệu nói.

Ngoài tiền bạc và cổ phần công ty đồng ý cho anh, còn nguyên nhân gì

hấp dẫn anh quay lại Đài Loan đến vậy?

Thường Phong Dịch nhìn ánh mắt băn khoăn lo lắng của An Lệ Đề

giống như một con thú bị sập bẫy, khoé môi nâng lên đường cong quỷ dị.
“Sau này chúng ta sẽ bàn về điều kiện sau, nói tình hình trước mắt của công
ty cho anh biết đi!”

Anh đột nhiên chuyển đề tài làm An Lệ Đề sững sờ, sau đó bắt đầu nói

qua tình hình của công ty cho anh.

“Năm trước đột nhiên ba em qua đời, sau đó em trở thành chủ tịch Lập

Hoa, gần hai năm ở đại học nghiên cứu lịch sử thì đối với em một chữ kinh
doanh cũng không biết, căn bản không thể giúp công ty, cũng không có
cách ngăn chặn có người ác ý muốn chiếm lấy công ty. Nếu không phải
giám đốc Hoàng và giám đốc Tiêu tính cách ngay thẳng âm thầm báo cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.