CAO THỦ DỤ TÌNH - Trang 148

Nhìn ánh mắt dò hỏi của Phòng Bách Ngạn, Thường Phong Dịch suy

nghĩ một lát mới nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc ấy phản ứng đầu
tiên trong đầu tôi là phải lập tức trở về giúp cô ấy, bảo vệ cô ấy dưới đôi
cánh của mình, không để cô ấy bị người khác lừa gạt, ức hiếp nữa………”
Nói xong, trong mắt anh từ từ lộ ra sự tỉnh ngộ.

Nếu muốn báo thù cô đã tổn thương tự ái của anh, anh nên rất thích khi

cô gặp khó khăn mới phải, nhưng anh lại không thể để người khác bắt nạt
cô, chạy về Đài Loan giúp cô, loại tâm tình này đã chứng tỏ được ý nghĩa
đó rồi, nhưng anh lại chưa từng suy nghĩ sâu xa!

Thấy Thường Phong Dịch hình như đã giải được khúc mắc, Phòng Bách

Ngạn hỏi nữa: “Vậy cậu có từng nghĩ, sau khi cậu tuyên bố với cô ấy tất cả
chỉ là kế hoạch đùa giỡn, trong lòng cậu không chỉ không cảm thấy vui vẻ,
mà còn càng lúc càng buồn, tại sao?”

“Tôi………” Thường Phong Dịch nhíu chặt mày.

“Vì không nên đùa giỡn người ta mà còn thấy buồn tủi cắn rứt?” Thẩm

Hoành Trung suy đoán chen vào.

“Còn lâu!” Cổ Chí Luân nói. “Vì mấy câu nói mà ‘ghi hận’ nhiều năm

như vậy, vẫn không quên trả thù người ta mới kỳ quái! Tôi thấy, thằng nhóc
này đã yêu người ta từ 7, 8 năm trước rồi, cho nên vì mấy câu nói nặng lời
như vậy không chịu nổi, còn nhớ rất rõ, thậm chí trả thù, thật đúng là nhỏ
mọn!” Càng nói, giọng điệu anh ta càng châm biếm.

Mấy câu của Cổ Chí Luân như tiếng sấm đánh vào đầu khiến Thường

Phong Dịch chợt nghĩ ra nhiều năm như vậy anh vẫn luôn không hiểu một
sự thật ——

Nếu không phải đã yêu An Lệ Đề từ lâu, tại sao anh lại không chịu nổi

những câu nói đó của cô, còn đánh chết cũng không quay lại Đài Loan?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.