CAO THỦ DỤ TÌNH - Trang 156

anh lại giận như vậy, sau đó, em mất khống chế mắng anh, làm chúng ta
chia tay trong không vui, về sau trong lòng anh chỉ có tức giận, oán hận,
nhưng vẫn ngốc nghếch chưa từng tìm hiểu nguyên nhân.”

“Một năm trước em tìm anh quay lại Đài Loan giúp em, sau khi biết khó

khăn của em, phản ứng đầu tiên của anh là muốn về Đài Loan ngay lập tức,
bảo vệ em dưới đôi cánh, không để người khác ức hiếp nữa. Nhưng đồng
thời lòng lại không chịu, không thể quên được những lời em nói với anh
năm đó. Thế là anh đưa ra điều kiện, một mặt có thể thoả mãn dục vọng của
anh với em, một mặt có thể trêu đùa em………”

Nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt anh nhìn cô vừa thành khẩn lại

áy náy.

“Tiểu Đề, cứ nghĩ sai như vậy, anh hoàn toàn không phát hiện ra tình

cảm thật của mình, chỉ theo ý mình nói ra điều kiện, cuối cùng lại làm tổn
thương em nặng nề, anh thật sự ngốc nghếch! Cũng vì thích em, yêu em,
cho nên mới không thể chấp nhận tội danh em gán trên người anh, lúc ấy
anh còn trẻ, lòng tự ái quá cao, không thể giải quyết tổn thương trong lòng,
nên mới cho rằng mình hận em, có cơ hội sẽ trả thù, mới có những hành
động ấu trĩ, không chín chắn.”

Nghe anh giãi bày tình cảm của mình, An Lệ Đề càng nghe mắt mở

càng lớn, không dám tin và cảm động thay nhau xuất hiện.

“Đến khi đùa giỡn em xong, anh thấy hối hận rồi, nhưng lại xấu hổ đổi

ý, kết quả, em rời đi càng làm anh hối hận hơn. Em không ở công ty, anh
không lúc nào yên lòng, trong lòng luôn nhớ đến em, công việc cũng không
thể làm! Anh vẫn luôn khinh thường sau khi nói những lời tổn thương đó
với em, tâm trạng phiền não này rốt cuộc xuất phát từ đâu? Còn tưởng rằng
mình chỉ áy náy làm tổn thương người khác nên thấy hối hận. Đến lúc mấy
người bạn tốt anh nói, cuối cùng anh cũng hiểu được tình cảm thật sự của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.