CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 162

- Cậu nói đúng lắm, một mảnh đất hoang không ai ngó tới còn bán đi

được, đủ cho tôi có thể ăn nói với mọi phương diện rồi. Có điều, tôi cũng
biết cậu tuyệt đối không định trồng rau, cậu định làm gì, tôi không biết,
cũng không muốn biết làm cái gì. Cậu ngả bài thì tôi cũng ngả bài, muốn
300 mẫu đất đó thì bỏ ra 1 triệu, hơn nữa còn phải trả ngay bây giờ.

Trương Thắng cũng cười ngất:

- Không, ông mới là người phải nghe cho rõ này, tôi sẽ không trả ông 30

vạn kia nữa, mỗi mẫu đất 8000, đó là giá phải chăng, bất kỳ cơ cấu nào
thẩm tra cũng không ra vấn đề, tôi muốn mua 350 mẫu, không thiếu một
mẫu nào.

Xã trưởng Giả thất kinh:

- Cái gì? Cậu, cậu điên rồi à, định làm cướp sao?

Trương Thắng cười lạnh:

- Đúng, tôi điên đấy! Tôi bị ông ép vào đường cùng, không còn cách nào

khác. Người đã đi vào đường cùng thì còn gì phải cố kỵ nữa, xã trưởng Giả,
chuyện hay ho ông làm hôm qua tôi ghi hình lại hết rồi, chuyện của tôi, ông
trông mà làm.

- Cái gì?

Thân hình to béo của xã trưởng Giả dựng dậy như lò xo bị nén, điếu

thuốc làm bỏng ngón tay, ông ta vội vứt đi, nhìn xoáy vào Trương Thắng:

- Cậu nói cái gì?

Trương Thắng lấy từ trong lòng ra một cuốn băng bọc bởi giấy báo, đặt

bộp lên bàn, cười nhạo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.