CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 173

nói:

- Cám ơn anh, anh về nhà đi, em đợi chuyến xe tiếp theo vậy.

Trương Thắng làm sao về nhà được, nhíu mày:

- Quên đi, em xem bến xe còn nhiều người đứng đợi như thế, lát nữa lại

tranh nhau lên xe thôi, bằng vào sức vóc của em, lại còn xách nhiều đồ như
thế, đợi tới tối cũng chẳng có xe mà đi... Được, dù sao hôm nay anh cũng
rảnh rỗi, để anh chở em đi.

Trịnh Tiểu Lộ ngần ngại lắc đầu:

- Thôi, em không làm phiền anh đâu.

- Phiền cái gì, đừng rầy rà nữa, lên xe đi.

Trương Thắng không cho Trịnh Tiểu Lộ từ chối, nhấc xe đạp lên, chỉnh

lại giỏ xe xiêu vẹo, đặt túi đồ của cô vào đó, nhấc chân lên xe, gọi:

- Mau đi nào.

- Thôi, em..

Trương Thắng trừng mắt:

- Sao nhiều chuyện thế, nhanh lên.

- Dạ...

Trịnh Tiểu Lộ hơi giật mình, trước kia Trương Thắng không bá đạo như

thế, ít nói, bị người ta trêu cũng thường chỉ cười cho qua, cô ngoan ngoãn
đi tới, ngồi lên xe, đưa hai ngón tay ra, nắm lấy góc áo y.

- Làm cái gì thế hả? Đường trơn lắm lấy, em mà không giữ cho chắc,

chẳng may ngã xuống thì làm sao? Muốn anh nuôi cả đời à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.