CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 202

- Từ nhỏ em không có người chăm lo, cho nên cái gì cũng tự làm được,

không cần ai lo lắng hay săn sóc mình, nhưng em.. em luôn cảm thấy bất
an. Anh ấy theo đuổi em, em mới cảm thấy được có người lo lắng, quan
tâm, nhớ nhung tới mình. Anh ấy luôn quan tâm tới em, hỏi em buổi tối
mấy giờ ngủ, trong ngày gặp ai, bình thường làm gì, cuối tuần anh ấy
không rảnh ở bên cạnh em đi đâu, khi nào thấy em làm việc gì không đúng
là anh ấy trách mắng ngay, em nghe mà ấm lòng...

Còn Trương Thắng nghe mà hàm muốn rớt cả ra, thế đâu phải là quan

tâm chứ, rõ ràng là không yên tâm, quản chế con nhà người ta chặt chẽ hơn
cả tù phạm, thế mà Tiểu Lộ lại cho là quan tâm yêu thương. Con gái bây
giờ ai cũng hướng tới tự do, có ai thích chút không gian riêng tư cũng
không có, bị người ta coi như chim trong lòng, vậy mà... cô gái này, đầu óc
đúng là... có vấn đề.

- Anh ấy đối xử với em rất tốt, nên khi anh ấy ngỏ lời, em hạnh phúc biết

bao, em có thể tự gây dựng gia đình cho mình rồi... vậy mà...

Nói tới đó Trịnh Tiểu Lộ lại muốn khóc:

Trương Thắng không miêu tả nổi cảm xúc bản thân thế nào nữa:

- Đêm nay là giao thừa, hãy bỏ hết tâm sự đi, vui vẻ bắt đầu một năm

mới, em còn trẻ, đường đời còn dài lắm, vẫn còn vô hạn khả năng, vô hạn
hi vọng trước mắt, chỉ cần chúng ta biết nắm lấy.

- Anh nói như ông cụ ấy.

Trịnh Tiểu Lộ ngửa đầu, không cho nước mắt chảy ra:

- Nhưng anh nói đúng, anh xem, năm mới sắp tới rồi, em lại đi nói những

lời không vui với anh, khiến mọi người đều không vui. Yên tâm, em sẽ
không vì thế mà suy sụp đâu, từ nhỏ em đã học được kiên cường rồi,
chuyện đã qua, chỉ nhớ lại còn chút thương tâm thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.