CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 392

Trương Thắng nghe mà bật cười:

- Câu này tôi nghe rồi.

- Thế sao? Ai nói với anh? Em họ tôi à?

- Là cô tự nói, sao, không nhớ à?

Lần này tới Tần Nhược Lan đỏ mặt, nghiến răng quát về phía cửa:

- Ba đứa, xéo vào đây.

Ba thanh niên líu ríu nối nhau đi vào, giống tiểu thái giám đi hầu hạ

nương nương, mặt cúi gằm, chính là Lý Hạo Thăng ôm bó hoa lớn tới khoa
trương, Lý Nhĩ và người biệt hiệu Tiêu Tử thì mang mấy túi quà lớn nhỏ.

Cả ba xếp hàng ngang trước giường bệnh của Trương Thắng, mắt lại

nhìn Tần Nhược Lan, thấy cô trừng mắt lên, Lý Hạo Thăng mới nói:

- Anh Trương, tôi qua bọn em có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin anh

tha lỗi.

Tần Nhược Lan giơ chân đá mông hắn:

- Có chút thành ý được không?

Lỗi không phải một phía, càng nói nhiều càng mất mặt thôi, Trương

Thắng xua tay:

- Được rồi, đừng khách khí, tại tôi chưa rõ tình hình đã tưởng các cậu là

người xấu, muốn cứu người lại không đánh nổi các cậu mới nghĩ ra cách
ngu ngốc đó, làm các cậu hiểu lầm.

Lý Hạo Thăng thấy y lành tính, cười hì hì:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.