CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 275

thể không dừng lại dù đã cách nàng ta rất gần. Ta cúi đầu, nhìn thấy trên
ngực mình lộ ra một đoạn của cây đoản kích, tiếng chuông vẫn vang lên,
xung quanh cứ tiếp tục chém giết, còn ta lại chẳng thể làm gì được...".

Dẫu cho hiểu rõ rằng đây chỉ là một cảnh trong mộng, Bạch Hạ vẫn

không nhịn được hỏi một câu: "Sau đó thì sao?".

"Sau đó..", Tiêu Sơ ngẫm nghĩ: "Muội đến".

"...Hả?"

"Tuy ra không nhìn thấy muội, nhưng ta biết rằng, muội đang ở bên cạnh

ta. Bởi vì ta đã không còn bị siết chặt đến nghẹt thở trong cái lạnh thấu
xương nữa, ngược lại còn cảm thấy ấm áp, cảm giác này thuộc về muội, chỉ
có muội mới có thể mang đến cho ta", Tiêu Sơ nhìn Bạch Hạ đang ngớ
người ra, giọng nói y dịu dàng mà chậm rãi, không còn ngắt quãng nữa:
"Thế là cơn đau nhói đó liền biến mất. Ta rút thanh đoản kích đó ra, đâm về
phía nàng ta, màn sương máu đó tan biến để lộ ra khuôn mặt của nàng ta.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả âm thanh đều ngừng lại, biển lửa lụi tàn, các
tướng sĩ đang hỗn chiến cũng đồng loạt biến mất, cuối cùng ta cũng có thể
nhìn rõ diện mạo của nàng ta, rõ đến từng chút một".

"Thế... thế sau đó nữa thì sao?"

"Hết rồi. Ta nghĩ, sau này chắc cũng sẽ không nằm mơ thấy giấc mộng

như vậy nữa đâu."

Bạch Hạ như có chút thất vọng thở dài: "Muội còn tưởng rằng, ít ra

huynh cũng đâm được nàng ta mấy nhát kìa".

Tiêu Sơ mỉm cười, bình thản nói: "Trút giận ở trong mộng thì cũng đâu

để làm gì".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.