CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 290

Cũng vì lẽ đó, trong những sự sắp xếp để đối phó với Nhung Địch và các

bộ lạc thảo nguyên hiện nay, chưa hẳn đã không xen lẫn ý đồ lạm dụng
quyền hành để mưu tình chuyện riêng của bị Quân hầu nhất phẩm nào đó...

Nhìn lại lần cuối toàn bộ kế hoạch đã được vạch sẵn trên tấm bản đồ,

Tiêu Sơ hài lòng gật đầu, thở phào một cái, chân mày nhướng lên, khóe
môi cũng dần dần nhếch lên.

Mạnh Lãng vẫn luôn đứng bên cạnh nghe y ra lệnh đột nhiên cảm thấy

rùng mình. Từ sâu trong đáy lòng, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm ở bên
cạnh Tiêu soái, hắn hiểu rằng những lúc y để lộ ra vẻ mặt như thế này chắc
chắn là có người sắp sửa gặp hạn.

Mạnh Lãng đang suy nghĩ xem không biết ai lại may mắn như thế thì

Tiêu Sơ bỗng ngước mắt nhìn hắn, như cười như không: “Sáng sớm mai
ngươi đã xuất phát rồi đúng không?”.

Thế là Mạnh Lãng liền có một dự cảm không tốt, vừa thầm run như cầy

sấy vừa cố gắng ưỡn thẳng người tạo thành một tư thế nghiêm trang nhất
trong quân đội: “Hồi bẩm Tiêu soái, đúng là như vậy”.

Vẻ mặt Tiêu Sơ rất ôn hòa, thậm chí có thể nói là vô cùng hiền từ: “Bởi

vì quân tình khẩn cấp, trong vòng mười ngày ngươi phải về tới đại doanh
Sóc Bắc”.

Hai chân Mạnh Lãng nhũn ra: “Mười... mười ngày?”.

Bình thường cho dù quất ngựa phi nước đại thì cũng phải cần ít nhất

mười lăm ngày mà!

Tiêu Sơ làm dáng vẻ như thể một thượng cấp hòa nhã tốt bụng: “Có vấn

đề gì sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.