CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 301

Lâm Nam sững người, sau đó nghiến răng nghiến lợi giậm chân thình

thịch: “Ngụy quân tử! Thật đúng là ngụy quân tử mà! Ta nhịn gần hai năm
cũng không động tới, vậy mà lại để cho kẻ đến sau như y nhanh chân biến
mất! Quả nhiên là hoa nào hái được thì cứ hái, cái gì ăn vào miệng mới là
của mình!”.

“…”

Tránh đi mấy ly trà Bạch Hạ thuận tay ném tới, Lâm Nam thu lại vẻ đùa

cợt, bước tới mặt nàng, thần sắc nghiêm túc: “Hãy nói cho ta, tại sao lại
thế? Nếu chỉ bất cẩn bị thương một chút ở đầu lưỡi làm gì đến mức như cắn
lưỡi tự sát vậy được?”.

Bạch Hạ chậm rãi đi tới góc phòng lấy khăn, chậm rãi lau miệng rồi lại

chậm rãi treo lên, sau cùng nàng chậm rãi xoay người nhìn hắn, chậm rãi
nói: “Lúc ta hôn Tranh Ngôn, đều do ta làm huynh ấy bị thương, không
giống huynh…”.

“…”

Lâm Nam như bị sét đánh, trợn mắt, xoay nhanh chiếc quạt trong tay,

xem ra hắn đang rất muốn tự đâm thủng hai tai rồi lại rất muốn đâm thủng
hai mắt, nhưng dường như lại càng muốn đâm vào trái tim Bạch Hạ hơn.

“Nàng, nàng, nàng… nàng đúng là con tôm nhỏ ngu ngốc, không biết thì

đứng có mà nói bậy, sao mà toàn nói mấy chuyện linh tinh…”

Vẻ mặt Bạch Hạ thoáng hiện lên nét buồn bã không dễ thấy được, nàng

âm thầm thở dài. Tuy vì đầu lưỡi bị thương nên giọng nói hơi ngọng, nhưng
lời nói ra lại vô cùng đanh thép: “Ý của ta là, từ trước đến giờ Tranh Ngôn
chưa bao giờ làm ta tổn thương, không giống huynh”.

Đôi mày Lâm Nam nhướng lên, giọng nói bỗng trầm hẳn xuống: “Thì ra

ở trong lòng nàng, những gì ta mang lại đều chỉ là thương tổn?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.