CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 302

Bạch Hạ không đáp, chỉ bình thản nhìn hắn, đôi mắt trong veo.

Lúc sau, Lâm Nam bỗng nhiên lắc đầu cười phá lên, tiếng cười càng lúc

càng lớn và lạc long: “Bạch Tiểu Hà, tại sao… tại sao những đau khổ buồn
phiền hắn gây ra cho nàng, nàng lại có thể không để trong lòng, còn sự vui
vẻ hạnh phúc ta mang đến cho nàng thì nàng lại luôn coi như không thấy”.

Bạch Hạ hơi trầm mặc, khuôn mặt cười thật ngây thơ vô hại, nhưng mỗi

câu nàng nói ra lại tựa thanh đao sắc nhọn đâm vào tận xương tủy: “Hay có
thể nói như thế này, cho dù huynh ấy đem đến cho ta đau khổ buồn phiền ta
vẫn vui vẻ chấp nhận. Cho dù huynh có cho ta vui vẻ hạnh phúc ta cũng chỉ
cảm thấy nhạt nhẽo vô vị mà thôi!”.

Nói xong cũng không thèm nhìn Lâm Nam, nàng dứt khoát xoay người

bỏ đi không hề dừng lại, càng không quay đầu lại.

Trong căn phòng trống vắng, tiếng cũng vẫn cứ vang vọng, tuy dần dần

nhỏ đi nhưng dường như không thể nào ngừng lại được.

Lúc lâu sau, hình như đã thấm mệt, Lâm Nam dựa vào chân tủ ngồi bệt

xuống dưới đất, vừa cười vừa nhìn đường chỉ tay lộn xộn của mình.

Hắn đã tìm đủ mọi cách, hao tổn không biết bao nhiêu công sức, vậy mà

hắn lại nhận được kết quả thế này đây. Phải chăng những thứ hắn muốn,
vĩnh viễn đều không thể có được? Có lẽ điều duy nhất hắn thắng được Tiêu
Sơ, chính là thời gian... Song, tại sao Bạch Hạ lại tự tin như thế chứ? Nàng
tự tin rằng có thể ở bên y cả cuộc đời này, họ sẽ dắt tay nhau tới khi bạc
đầu. Chẳng lẽ, nàng đã tìm được cách giải độc...

Hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nóc nhà trắng xóa, cuối cùng Lâm

Nam cũng ngừng cười. Mái tóc màu hạt dẻ lay động dù không có gió, đôi
mắt nâu nhạt lại tựa như đầm sau băng giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.