CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 316

hết chất độc xuống hai chân. Bây giờ y đi lại được bình thường như vậy
chứng tỏ y đã không thể áp chế độc tính nữa.

Cho dù y có võ công cao cường, cho dù nàng có chế thuốc giải giỏi cách

mấy, cùng lắm cũng chỉ có thể cố gắng làm cho quá trình đó chậm lại. Một
khi chất đọc lan vào tam mạch thì đó chính là lúc y phải chết. Song, có
khoảng thời gian này đã là đủ rồi.

“Gần đây huynh còn đau không?”

“Hiện giờ là mùa xuân ấm áp, lại có loại thuốc do muội đặc chế, cũng lâu

lắm rồi đọc chưa phát tác.”

Bạch Hạ ngắm nghía đuôi bím tóc, “ừm” một tiếng, sau đó làm như thể

bâng quơ nói: “À đúng rồi, nếu bao giờ huynh thấy đau ở ngực thì nhớ nói
cho muội biết đấy nhé.”

Ngón tay Tiêu Sơ hơi ngừng lại, trên khuôn mặt thoáng hiện lên thần sắc

khác thường. Tiếp đó y nhẹ nhàng nhặt lấy mấy sợi tóc vụn cuối cùng còn
bám trên hốc mắt nàng, mỉm cười đồng ý.

Một lúc sau, Tiêu Sơ lại dịu dàng nói: “Hạ Hạ,gần đây ta vẫn luôn bận

xử lý công vụ, không có thời gian ở bên muội, ta xin lỗi.”

“Chỉ cần mỗi buổi tối huynh đều trở về dùng bữa với muội là được mà!

Có điều cũng may không phải ở cạnh huynh từ sáng đến tối, nếu không,
nhất định muội sẽ vì dục cầubất mãn(*) mà thất khiếu chảy máu đó!

(Dục cầu bất mãn: Ham muốn không được thỏa mãn, không được thực

hiện, ở đây nói về vấn đề tình dục.”

“...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.