CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 355

Bạch Hạ nghĩ dù sao trước sau gì cũng chết, chi bằng cứ chủ động nhận

lấy cái chết, thế là nàng bèn lấy hết dũng khí di chuyển mũi giày một chút
xíu. Thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì nàng bèn lớn gan hơn
nhích thêm nửa bước nhỏ.

Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng trầm thấp: “Hừm?”. Giọng

nói lạnh lùng, giọng điệu như băng đá lại có hiệu quả như thể sét đánh,
khiến nàng lập tức nhảy về phía sau một bước dài. Chân vừa tiếp đất nàng
còn chưa hết hoảng hốt bình tĩnh lại được, suy nghĩ lại thoáng thay đổi chỉ
trong một khắc đó, một loại hào khí chẳng màng sống chết đột nhiên nảy
sinh, nàng bèn bất chấp tất cả nhảy bổ cả người về phía trước.

Cùng lúc được một đôi tay rắn chắc đỡ lấy, nàng cũng ngẩng đầu, nhìn

thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút tuy có chút bất đắc dĩ nhưng thần sắc
giận dữ hiển nhiên chưa mất đi, nàng bắt đầu dày mặt giở trò: “Chiêu ca ca,
huynh mở mắt ra nhìn muội rồi, như vậy có nghĩa là đã không còn giận
muội nữa, đúng thế chứ?”.

Tô Tử Chiêu hừ một tiếng, lại muốn nhắm mắt, Bạch Hạ vội vàng ghé

sát lại, dùng ngón tay chống hai mi mắt hắn lên, hạ giọng cầu xin: “Muội
đã biết sai rồi còn không được sao? Muội sẽ sửa đổi còn không được sao?
Xin huynh hãy bớt giận đi mà! Huynh biết rõ là một khi huynh giận lên thì
muội cũng phải chịu thua mà...”.

Gạt bàn tay của nàng ra, cuối cùng Tô Tử Chiêu cũng thở dài: “Tiểu Lục

Nhi, phải là tất cả chúng ta chịu thua muội mới đúng chứ?”.

Tô Tử Chiêu đã xác định sau khi nàng biết bệnh tình của mình mới thay

đổi tính tình, mới không từ mà biệt thì tất cả những căn nguyên sự việc rối
rắm trong đó cũng không cần phải kể lại chi tiết nữa, dựa vào sự hiểu biết
của hắn về nàng, cũng chẳng cần phải nói thêm nữa.

“Tại sao muội không tới hỏi chúng ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.