CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 357

“Chỉ có điều, muội không dám nghĩ như vậy”, nước mắt thấm ướt lưng

áo đã dập tắt ngọn lửa giận còn sót lại, Tô Tử Chiêu nhẹ nhàng xoa bàn tay
đang ôm vòng quanh eo mình, trước mắt lại hiện lên bàn tay nhỏ nhắn hắn
đã nắm chặt trong lòng bàn tay khi xưa, mũm mĩm, mềm mại, giống như
một cái bánh bao nhỏ...

Những ngày xưa đó, chỉ trong chớp mắt dường như đã qua từ lâu lắm rồi.

“Muội là cô con gái nhỏ nhất của Bạch gia, muội là muội muội nhỏ nhất

của mấy người chúng ta, tất cả mọi người đều chỉ hận không thể dốc hết
tâm can để yêu thương muội, bảo vệ muội, há có thể để mặc muội bóp méo,
tùy tiện xem thường?”

Đối diện với những lời chỉ trích như nặng tựa ngàn cân của hắn, Bạch Hạ

chẳng còn gì để nói, chỉ biết khóc.

Tuy lời nói của Tô Tử Chiêu vẫn rất sắc bén nhưng giọng điệu của hắn

đã bất giác nhẹ nhàng hơn nhiều: “Trong hai năm nay, cha ta và đại ca muội
tới kinh thành dùng sức mạnh của quan phú dán cáo thị khắp nơi, cha muội
và Nhị ca, Tứ ca nhờ cậy bằng hữu trên khắp giang hồ đi mọi nơi tìm kiếm,
ta và Tam ca, Ngũ ca đi Nam Hải. Còn mẹ muội và mẹ ta thì ở lại Mai Lĩnh
bầu bận với nhau, một khắc cũng chưa từng rời khỏi đó, sợ rằng một khi
muội trở về không nhìn thấy ai sẽ lo lắng... Muội cảm thấy, những chuyện
này chỉ xuất phát từ sự đồng tình và thương hại thôi sao? Muội dựa vào cái
gì mà cho rằng qua dăm, ba năm, mọi người sẽ đều quên muội?!”.

Bạch Hạ càng khóc dữ dội hơn.

Cuối cùng Tô Tử Chiêu cũng không nỡ, quay người lại, nâng khuôn mặt

lấm lem nước mắt như mèo con của nàng lên: “Muội bây giờ nhớ kỹ, cho
dù thế nào thì muội vẫn mãi mãi là Tiểu Lục Nhi mà chúng ta yêu thương
nhất, cho dù thế nào thì chúng ta cũng không bỏ rơi muội đâu. Cho nên, tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.