CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 360

Bạch Hạ sững người: “Đó chính là lý do huynh luôn vùi đầu tìm tòi học

hành đó sao...”. Bạch Hạ mếu máo, ôm lấy cổ hắn, lông mi ướt đẫm nhẹ
phe phẩy lên cổ hắn: “Chiêu ca ca, nơi nguy hiểm như thế, những chuyện
khó khăn như thế, muội còn tưởng trên đời này không có người nào có thể
làm được”.

Tô Tử Chiêu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu nàng.

Khoảng thời gian đao quang kiếm ảnh, cửu tử nhất sinh như vậy mà chỉ

nói qua loa vài câu càng thể hiện rõ hắn đang cố tình giả vờ, nàng chắc
chắn không tin, nhưng đôi bên ngầm hiểu lòng nhau, như vạy đã quá đủ rồi.

“Tiểu Lục Nhi...”, Tô Tử Chiêu thở rất chậm, ngón tay lau lệ cho Bạch

Hạ cũng rất lạnh lẽo, giọng nói thì vẫn vững vàng như trước: “Còn hai
tháng nữa Tử Giáng Thảo mới nở hoa, thêm cả thời gian điều chế thuốc thì
chắc có lẽ sẽ kịp làm quà mừng trong ngày đại hôn của muội”>

Bạch Hạ đột nhiên không dám nhìn hắn, cụp mắt ngập ngừng ấp úng nói:

“Trước đó muội nghĩ rằng nếu mình có thể thành thân thì chắc chắn mọi
người sẽ vui mừng cho muội, cho dù... cho dù muội không thể sống lâu
được, nhưng nếu mọi người nhìn thấy cuối cùng muội có nơi phó thác cả
đời, sống thật hạnh phúc thì cũng xem như một kết thúc tốt đẹp, như vậy sẽ
bớt đi một chút tiếc nuối, bớt đi một chút buồn. Hơn nữa, muội wuar thật
rất nhớ mọi người, bởi thế mới đồng ý cho người Tiêu gia đi cầu thân... chứ
muội không phải chưa được sự đồng ý mà tự làm theo ý mình đâu...”.

“Chỉ cần muội thích thì chúng ta cũng thích”, Tô Tử Chiêu cười nhẹ, cắt

ngang lời nàng, lặng lẽ thả tay xuống, nắm chặt thành quyền ở bên người,
đầu ngón tay lạnh buốt bị nước mắt làm bỏng như thể lửa thiêu: “Tuy cho
đến giờ ta vẫn không vừa lòng tên tiểu tử này lắm, có ddieuf ta cũng hết
cách rồi, ai bảo y là ý trung nhân của muội chứ?”.

Bạch Hạ khịt mũi, nhếch miệng cười khan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.