CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 366

Mà những nơi này, vỗn Tiêu Sơ cũng định dẫn nàng đi du ngoạn...

Buổi chiều sắc trời đang trong xanh đột nhiên chuyển sang u ám, đến

chạng vạng trời bắt đầu đổ mưa. Tiêu Sơ nhớ lúc Bạch Hạ và Tô Tử Chiêu
ra ngoài là đi tay không, bèn cầm theo hai cây dù trúc muốn đi đưa cho họ.

Mưa lớn dần, con đường lát đá xanh đã nhanh chóng ướt đẫm, bên đường

có người che đầu chạy nhanh như bay, có người đứng tránh mưa dưới mái
hiên, có người che dù đi vội vã.

Tiêu Sơ bước đi rất chậm, thong thả ung dung như thể đang ngắm cảnh,

nhưng trong đôi mắt như bị mưa xuân làm ướt lại thoáng ngập tràn sự
mênh mang.

Y không có một phương hướng cụ thể nào, bởi vì y không biết người cần

tìm rốt cuộc ở đâu, y chỉ biết rằng vừa mới sáng ra họ đã hớn hở đi ra
ngoài, chỉ biết rằng họ chắn chắn sẽ chơi rất vui. Hoặc có thể nói, chỉ cần ở
bên Tô Tử Chiêu, Bạch Hạ sẽ rất vui sướng.

Bạch Hạ mà y biết cũng thường nở nụ vui vẻ, nhưng so với bây giờ, nụ

cười đó có chút e dè, có chút nặng nề.

Trước mặt Tô Tử Chiêu, nàng biết cười, biết khóc, biết nối càu, làm càn,

bởi vì không mua được món điểm tâm mình muốn ăn mà xị mặt, buồn bã
không vui, còn vì nửa đêm không thể ra ngoài xem náo nhiệt mà la hét om
sòm, bướng bỉnh, càn quấy...

Tất cả biểu lộ hỉ nộ ái ố nàng đều không hề che giấu, cũng không hề kìm

nén, thậm chí còn cố ý phóng đại cảm xúc lên gấp mấy lần. Một Bạch Hạ
có chút nhõng nhẽo, có chút ngang ngược, có chút tùy hứng như vậy mới
thực sự là nàng sao? Giống như một đứa trẻ vô pháp vô thiên khi ở trước
mặt người cưng chiều nó, nó ỷ mình có chỗ dựa nên càng làm xằng làm
bậy, tuy có nhưng lúc cố tình gây sự khiến cho người ta đâu đầu, nhưng lại
thẳng thắn đáng yêu đến mức họ không nỡ trách móc nặng lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.