CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 368

với Mai Lĩnh. Ngày xưa mỗi lần trời đổ mưa, Chiêu ca ca thường cõng
muội chạy khắp núi rừng bạt ngàn, từ trước tới giờ bọn muội chưa từng
cầm dù. Có khi bọn muội còn đuổi theo tia chớp được kia...”.

Tô Tử Chiêu không kiên nhẫn chau mày: “Tiểu Lục Nhi, muội lải nhải

mấy cái chuyện linh tinh này để làm gì?”.

Tiêu Sơ cụp mắt, nghiêng người nhường đường: “Hai người đi trước đi,

vừa đúng ta còn có chút việc”.

Bạch Hạ nhìn y, im lặng một lát, mới khẽ “ừm” một tiếng, thế là chân Tô

Tử Chiêu ddpj một cái, cõng Bạch Hạ bay lên trên nóc nhà, hắn nhẹ nhàng
búng người lên như thể đang thỏa sức chạy băng băng giữa núi non trùng
điệp mà chẳng bị chút cản trở nào.

Vô số hạt mưa từ trên cao rơi xuống thế gian, dồn dập mà dày đặc giống

như những hạt châu rơi xuống khay ngọc, hòa lẫn với tiếng cười trong trẻo
trong không gian, nghe rất vui tai.

Tiêu Sơ cũng như bị lây nhiễm, nếp nhăn khi cười trên khóe miệng càng

sâu thêm, song sự cô đơn, tự giễu cũng theo đó mà dâng lên nhiều hơn.

Y cúi mình gác hai chiếc dù vào bờ tường, cười khẽ, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Bị thừa rồi”.

Chiếc dù này là thừa chẳng lẽ y cũng không phải như vậy sao?

Bạch Hạ và Tô Tử Chiêu có cùng sở thích, cùng món khoái khẩu, cùng

thích xem phong cảnh, cùng những nơi thích đi, cùng thích đọc một loại
sách... Họ còn có cùng một tiếng nói, cùng một hồi ức, cùng một nỗi nhớ,
mà những thứ này đều chẳng liên quan gì đến y.

Y chỉ có thể đứng một bên nghe, đứng một bên nhìn, giống như một

người ngoài cuộc, một người qua đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.