CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 396

"Hắn... mấy ngày trước đã khởi hành quay về rồi."

"Bạch cô nương thì sao?"

"Cũng..."

"Cũng trở về theo rồi?"

Tiêu Sơ không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng cúi đầu.

Tiêu Mạc Dự trầm ngâm chốc lát, rồi khom mình dùng tay áo rộng phủi

đi lớp bụi bám trên một đoạn cây gỗ: "Lại đây, ngồi chơi với ta một chút".

"Vâng."

Sau khi hai người cùng sánh vai ngồi xuống, Tiêu Mạc Dự tiện tay nhặt

một cành cây khô lên, cầm trong tay bẻ gãy: "Tranh Ngôn, con đã lớn bằng
chừng này rồi, ta chỉ đánh con duy nhất một lần, chắc hẳn con nhất định
nhớ kỹ không quên".

Tiêu Sơ mỉm cười gật đầu: "Đó là năm con mười sáu tuổi, bởi vì cứ

khăng khăng muốn tiếp nhận quan ấn thống lĩnh cấm quân, khiến phụ thân
giận dữ dùng đến gia pháp".

"Có ghi hận không?"

Tiêu Sơ vội nói: "Phụ thân giáo huấn rất phải, hài nhi không dám ghi

hận, huống hồ gì con cháu mang họ Tiêu không được phép làm quan, con
đã phá vỡ gia quy, khiến phụ thân phải khó xử, dù có bị đánh chết cũng
đáng lắm".

"Nhưng có những lúc ta vẫn cứ không kiềm chế được nghĩ rằng, khi đó

nếu ta ra tay nặng hơn, liệu có thể thay đổi được quyết định của con
không", Tiêu Mạc Dự ngừng lại, sau đó lắc đầu khẽ thở dài: “Cũng chỉ có
thể nghĩ mà thôi... Bởi vì con trai ta, ta biết, những yiệc mà con đã xác định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.