CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 397

thì sẽ không bao giờ hối hận. Mấy năm nay, về văn con có thể an bang, võ
có thể định quốc, là niềm tự hào lớn nhất của Tiêu gia ta. Nhưng Tranh
Ngôn à, ta vẫn muốn thà rằng con chỉ là một thương nhân bình thường. Có
biết tại sao không?".

Giọng nói của Tiêu Sơ nghe rất nhỏ: "Phụ thân không nỡ nhìn thấy hài

nhi cực khổ".

"Đây là một trong những nguyên nhân, còn một điều quan trọng hơn

chính là...", gương mặt Tiêu Mạc Dự đột nhiên vặn vẹo, vô cùng dữ tợn,
đem cành cây khô trong tay bẻ thành hai đoạn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta không muốn tên kia được sống tiêu diêu tự tại như vậy! Thiên hạ này
cũng đâu phải của người họ Tiêu, dựa vào cái gì con trai Tiêu gia ta phải vì
gìn giữ giang sơn của hắn mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi chứ?".

Cái "tên kia" chính là chỉ đương kim thánh thượng...

Tiêu Sơ bất đắc dĩ xoa xoa hai bên thái dương, sau đó mới mệt mỏi

khuyên giải: "Phụ thân, đó tốt xấu gì cũng là tế tử của người, là phụ thân
của cháu ngoại người, con gìn giữ giang sơn cho huynh ấy, chẳng phải là vì
muội muội và cháu trai con sao?"

"Nếu không phải nghĩ tới con gái và cháu ngoại, ta có thể để con bán

mạng cho hắn như vậy sao?"

"Thật ra con không chỉ vì..."

"Được rồi, được rồi, mấy đạo lý lớn về quốc gia xã tắc chúng ta khoan

hãy nhắc tới", Tiêu Mạc Dự ném cành cây gãy, hời hợt nói: "Trước khi rời
kinh, muội phu tốt của con đã nghĩ ra một đạo ý chỉ, nội dung chủ yếu
chính là thái tử tương lai nhất định phải do Nguyệt Nguyệt sinh ra".

Tiêu Sơ sửng sốt: "Hoàng thượng đang ở độ tuổi sung sức, sao lại phải

vội vàng lập người kế vị như thế? Hơn nữa, nếu muội muội vẫn không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.