CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 435

còn thiếu mỗi một bước nữa thôi là xong rồi, vậy mà, đáng tiếc! Thật là
đáng tiếc quá đi mất!”.

Bạch Hạ ăn vụng thành công, thỏa mãn ôm lấy cổ Tiêu Sơ, bám lủng

lẳng trên người y, thấy y nói liền vội vàng quay đầu lại nhìn, một bức họa
sơn thủy sinh động tràn đầy sức sống, cảnh vật tươi đẹp, ý tưởng sâu xa,
vậy mà ngay giữa sơn cốc lại bị dính một vết mực lớn, phá hỏng toàn bộ
bức họa, Bạch Hạ ngại ngngf lè lưỡi: “Hình như cũng có chút đáng tiếc
đấy, không có cách nào chữa lại sao?”.

Tiêu Sơ chỉ thở dài lắc đầu.

“Thế thì thôi đi vậy, chẳng qua chỉ là một bức tranh thôi mà, huynh lại vẽ

lại bức khác không phải được rồi sao?”

Tiêu Sơ không lên tiếng, khuôn mặt buồn bã nẫu ruột nẫu gan.

Bạch Hạ cũng hết cách rồi. Nàng biết phàm là mấy văn nhân, thi sĩ thích

viết chữ, vẽ tranh đều có một loại tình cảm khác thường đối với tác phẩm
của mình, một khi nó bị hủy đi, thì những chuyện không mấy văn nhã như
nổi khùng liều mạng xảy ra cũng chẳng hiếm lạ gì. Hơn nữa họ còn chú
trọng cảm hứng để sáng tác, nghe nói tuyệt đối không thể làm lại được.

Bạch Hạ không sợ Tiêu Sơ liều mạng, chỉ sợ y chau mày.

“Tranh Ngôn, muội xin lỗi mà! Huynh đừng có chau mày nữa được

không? Huynh vừa chau mày lòng muội liền đau ngay, đau lắm! Đau lắm!
Một người đang đau lòng như muội làm sao để an ủi một người đang chau
mày như huynh đây…”

Tiêu Sơ cúi đầu nhìn Bạch Hạ đang nép vào trong lòng mình, làm bộ yêu

kiều đáng yêu như chim non bé nhỏ, khóe miệng y giật giật: “Hạ Hạ, muội
không chỉ muốn hủy bức họa của ta mà còn muốn ta buồn nôn đến chết có
phải không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.