CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 441

Tiêu Sơ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, vầng trăng vừa tròn vừa lớn làm

nền phía sau y, khiến y trông vừa anh tuấn lại vừa lạnh lùng, còn toát ra vẻ
thâm trầm sâu lắng cùng nét phiền muộn nhàn nhạt.

Bạch Hạ không hiểu tại sao, bèn nhảy luôn lên trên đó.

“Tranh Ngôn, huynh sao vậy?”

Cuối cùng Tiêu Sơ cũng thoát ra khỏi trạng thái bất động, xoay đầu nhìn

nàng, chớp chớp mắt vài cái, khóe miệng xị xuống: “Hạ Hạ, muội đi lâu
quá...”. Dáng vẻ vô cùng đáng thương, giọng nói nghe cực kỳ uất ức.

Bạch Hạ ngẩn người ra: “Chẳng phải muội đã nói là đi cả ngày rồi sao?”

“Nhưng mà ta không ngờ một ngày lại dài như thế.”

“Huynh ăn nhầm cái gì rồi đấy? Ăn trúng nấm độc rồi hả?”

“Hôm nay ta chưa ăn cái gì hết.”

“Đã để lại thức ăn cho huynh rồi, làm nóng lên chút là ăn được rồi mà,

sao huynh lại không ăn?”

Tiêu Sơ thở dài, rụt rè nói: “Cháy cả rồi”.

Bạch Hạ vội vàng nhìn về phía căn bếp nhỏ được dựng tạm lên, dưới bầu

trời đêm tối tăm mù mịt là một mảnh tro tàn đên sì sì...

Tiêu Sơ ngoan ngoãn cúi đầu, vẫn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu: “Ta dựa

theo cách nhóm lửa trong quân đội mà làm, nào ngờ lại trở thành như thế
này”.

“Quân đội...” Bạch Hạ giơ tay lên lau mồ hôi lạnh: “Đây nào có phải là

nhóm lửa, rõ ràng là đang phóng hỏa đốt rừng mà..”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.