CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 442

Tiêu Sơ ngồi thẳng lại, mặt nghiêm túc: “Ta đói lắm”.

Bạch Hạ phủi phủi tay đứng dậy: “Được rồi, muội biết rồi, muội mua

nhiều thứ ngon lắm đây này, huynh mau xuống đi”.

“Ta muốn ăn muội”.

“Hả?...Á!”

Từ khi dựng trại ở nơi rừng núi hiếm có bóng người qua lại này, Tiêu Sơ

và Bạch Hạ, hai con người duy nhất ở đây cứ suốt ngày bị đám động vật
vây quanh. Có nhiều lúc vừa ngủ dậy, thậm chí trong khi họ đang làm gì đó
liền phát hiện trong, ngoài lều vải đều có đủ các loài động vật mang theo
tinh thần học hỏi đến ngồi chồm hỗm mà xem.

Thế là sáng ngày hôm sau, Bạch Hạ tóc tai bù xù chạy ra mở cửa lều, vứt

một con chuột chũi từ bên trong ra, con này chẳng nhưng nửa đêm đào
hang tới tận chân giường người khác, còn đi nhìn trộm chuyện riêng tư của
người ta...

Giữa tháng Năm, trải qua một tháng lẻ hai mươi sáu ngày, sau khi bị đổ

ngã hai lần rồi dựng lại, ba gian phòng gỗ nhỏ đã chính thức hoàn thành, bề
ngoài tuy thô sơ mộc mạc nhưng ít nhiều gì cũng không nghiệng không
ngả, không bị lọt gió, không bị dột mưa.

Tiêu Sơ ôm Bạch Hạ đứng trước căn nhà, vừa chỉ vào vừa tự hào nói:

“Đây chính là nhà của chúng ta, do một tay bản hầu gia xây nên đấy, là
ngôi nhà thuộc về muội và ta, muội thích không?”

“Ừm.”

“Hạ Hạ, sau này lỡ như chúng ta cãi nhau khiến muội nổi giận, muốn trở

về nhà mẹ đẻ thì cứ đến đây đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.