CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 472

“...”

Thế là Tiêu Sơ đành ngoan ngoãn đi vào lều vải, nghe tiếng mưa cùng

tiếng gió gào thét bên ngoài và cùng bốn con mắt sói xanh biếc nhìn qua
nhìn lại.

Trận mưa to này ập đến rất nhanh, mưa tuôn xối xả, mãi đến gần sáng thì

mới dần tạnh.

Đi từ trong lều ra ngoài, không khí mang theo hương thơm nhè nhẹ của

hoa cỏ trộn cùng mùi bùn đất phả vào mặt, từng luồng khí lạnh như thấm
vào trong tận tim phổi, cuốn tan cơn mệt mỏi rã rời. Tiêu Sơ dừng bước,
khép mi, hơi ngẩng đầu lên, để cho hơi ẩm thấm ướt hai gò má. Một lúc
sau, y mở mắt ra, chỉnh lại tay áo rồi xoay người nhìn về hướng ngôi nhà
gỗ, sau đó y lập tức sững người.

Trong căn phòng tĩnh mịch tối om vì không thắp đèn, có một người đang

một tay chống cằm, úp sấp bên bậu cửa sổ, mỉm cười nhìn về phía y, tuy
ánh sáng rất yếu, nhưng dựa vào đôi mắt tinh tường của Tiêu Sơ, y vẫn có
thể nhìn thấy rõ ràng đôi má lúm đồng tiền, hai chiếc răng nanh của nàng
cùng giọt nước nhỏ bé đậu trên gương mặt rạng rỡ.

Trông thấy y phát hiện ra mình, Bạch Hạ liền nở nụ cười tươi rói, đứng

dậy vận động các khớp xương đã hơi cứng đờ rồi quay người chạy ra ngoài.
Nàng giẫm lên nhưng vũng nước trên đất, khiến vạt áo bị dính vô số chấm
bùn nhỏ li ti.

Bạch Hạ vô tình trượt chân, loạng choạng sắp ngã, Tiêu Sơ vội dang rộng

vòng tay tiến nhanh lên trước vài bước, ôm lấy nàng vào trong lòng: “Cẩn
thận không ngã bây giờ, muội lúc nào cũng hấp tấp như vậy”.

“Có sao đâu, đằng nào thì huynh cũng nhất định sẽ đỡ được muội.”

“Muội tin tưởng ta vậy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.