CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 470

“Không cần đâu!” Trong lúc nói, Tư Đồ Diên thu lại nội lực, áo váy chốc

lát đã ướt đẫm: “Không còn sớm nữa, cáo từ”.

Bạch Hạ chân thành giữ lại: “Buổi tối đường núi rất khó đi, mưa lại lớn

thế này, thôi thì cứ ở tạm nhà chúng ta một đêm đi, ngày mai đi cũng chưa
muộn”.

Tư Đồ Diên cũng từ chối rất thật lòng, không thèm đếm xỉa gì tới nàng,

xoay người lên ngựa...

Thế là Bạch Hạ lại càng chân thành hơn: “Vậy thôi thì cầm chiếc dù này

đi, cô đi một thân một mình, ít nhiều gì nó cũng có thể giúp che mưa che
gió”.

Tư Đồ Diên ngồi vững trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Bởi vì sống trong núi đã lâu, phục sức của nàng tuy rằng không đến nỗi

váy bố trâm thô, nhưng cũng có thể gọi là mộc mạc giản dị. Làn da mặt
nàng không phải dạng mềm mại nõn nà, búng nhẹ liền vỡ tan, mà là trắng
nõn pha chút hồng hào khỏe mạnh. Ngũ quan trên khuôn mặt nàng tuy
không thể xem như kiều diễm, cùng lắm chỉ có thể là thanh thoát đáng yêu,
song chỉ cần nàng cười lên, lập tức gương mặt nàng tỏa ra vẻ hoạt bát rạng
rỡ.

Đặc biệt là khi để lộ ra lúm đồng tiền bên má cùng hai chiếc răng nanh

nhỏ xinh, nàng càng tỏ ra đáng yêu vô hại, hoàn toàn không có chút tâm kế
nào. Có lẽ cũng chính vì như vậy mới khiến cho người ta bất giác cởi bỏ sự
đề phòng mà thật lòng đối xử với nàng, không nhẫn tâm làm tổn thương
nàng, thậm chí không nhẫn tâm làm khó dễ nàng...

“Không biết người thật ngốc hay là giả vờ ngốc.” Tấm lưng Tư Đồ Diên

thẳng tắp, tư thế cưỡi ngựa vô cùng oai hùng, tuy cả người đều ướt đẫm
nước mưa nhưng lại không hề nhếch nhác mà vẫn tỏa ra khí thế hiên ngang,
dũng mãnh hơn người, song lời nói ra lại tràn ngập ác ý, khinh thường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.