CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 469

tung bay theo gió, giọng nói nặng nề vang lên: “Nếu không phải ta không
muốn vì ân oán cá nhân mà gây ra chiến tranh giữa hai nước thì lúc này, ta
và cô đã sớm đánh đến người sống kẻ chết rồi!”.

Tư Đồ Diên lại lùi về sau nửa bước nữa, gương mặt phủ kín hơi sương,

ánh mắt lạnh băng, vết sẹo bên lông mày trái lại như bị sắc lửa đỏ trên áo
váy của nàng ta phản chiếu, lóa mắt mà cũng nhói lòng: “Được! Sẽ như ý
nguyện của huynh!”. Cổ tay nàng ta xoay một cái, một thanh đoản kích đã
xuất hiện trên tay, đỏ tươi như máu.

Nhìn mũi kích chỉ cách vùng ngực mình nửa tấc, đồng tử Tiêu Sơ co lại,

tay áo dài phất lên, nội lực xao động, phảng phất tỏa ra khí thế như sấm sét.

Hạt mưa tựa như những hạt đậu rơi xuống, nhưng khi tới xung quanh hai

người đang đứng đối mặt nhau thì lại như đập phải vật cứng mà bắn tới tấp
ra ngoài, trên ngườicả hai đều không bị ướt chút nào.

Trong đất trời rộng bao la, nơi đây lại xơ xác tiêu điều.

Đúng vào lúc này, trong cơn gió rít vào đột nhiên vang lên tiếng nói

trong trẻo của Bạch Hạ: “Tranh Ngôn, huynh mau thu y phục đang phơi
vào cho muội đi, bằng không ngày mai không có đồ sạch để thay, phải rúc
ở trên giường không ra ngoài thì đừng trách muội đó!”.

Chân mày Tiêu Sơ nhướn cao, sát khí hoàn toàn tan biến, nước mưa rơi

nhanh trên tóc và y bào của y, chỉ trong chớp mắt đã ướt hơn nửa người.

Chân khí của Tư Đồ Diên tuy rất mạnh, nhưng thanh doản kích đó cũng

không tiến thêm một phân nào.

Bạch Hạ cầm dù vừa la lớn vừa chạy tới, làm như không nhìn thấy bầu

không khí căng thẳng này, cứ một mực liến thoắng: “Hai người sao lại
đứng ở trong mưa thế này? Tranh Ngôn, huynh còn không mau mời khách
đi vào trong ngồi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.