CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 500

Tiêu Sơ chỉ yên lặng lắng nghe, nhìn nàng không chớp mắt, cuối cùng

Bạch Hạ cũng cmar thấy được có điều gì đó khác thường bèn im lặng.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran.

“hh, cách xa như vậy, mà trời còn tối nữa, sao muội có thể nhìn thấy

được?”

“Ngón tay huynh chỗ nào cũng đỏ au, rõ ràng toàn là máu…” Bạch Hạ

không hiểu đầu cua tai nheo gì, hoài nghi nói thêm một câu: “Muội cũng
đâu phải kẻ mù”.

“Đúng nhỉ, rõ ràng như vậy chỉ có kẻ mù mới… mới không nhìn thấy gì

thôi”, Tiêu Sơ khép mi, giọng nói nhẹ tựa như chỉ cần một làn gió thoảng
qua liền tan biến ngay tức khắc, không để lại chút dấu tích gì: “Không phải
là mắt mù, mà là tâm mù”.

Bạch Hạ càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, nàng dè dặt lấy đầu ngón tay

chọc chọc voà ngực y: “Rốt cuộc, huynh bị sao vậy?”.

“Chắc là… do mệt quá thôi”, Tiêu Sơ mỉm cười, mang theo sự mệt mỏi

khó mà che giấu được, y dắt tay nàng đi tới phía dưới ngọn đèn treo trên
mái hiên, cúi đầu nhìn vào một chấm đỏ nhỏ xíu trong lòng bàn tay nàng:
“Nhìn nhiều quá lại không thể thấy được sự thật. Suy nghĩ nhiều quá cũng
không thể nghĩ ra được điểm mấu chốt. Tự phụ mình thông minh, nhưng
thật ra lại ngốc hết thuốc chữa…”.

“Tranh Ngôn, có phải…” Bạch Hạ nghe mấy lời than thở của y mà cứ

như vịt nghe sấm, nàng ngẫm nghĩ rồi bỗng dưng như hiểu ra được điều gì,
ngập ngừng một thoáng rồi mới hỏi: “Tư Đồ Diên đến tìm huynh à?”.

Tiêu Sơ không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.