Hàn Lăng Sa suy nghĩ đến lời hắn nói rời giường về nơi đó tiếp tục ngủ,
vì vậy cố ý không về cùng hắn, “Em không về! Anh đi trước đi. Em ở lại
thêm một chút thôi. Hơn nữa, sáng nay không có lớp, buổi chiều chỉ có hai
tiết thể dục, em đi làm gì…”
Cố Trạch Vũ đang cài nút tay áo bên trong thì dừng lại, “Tối qua anh đã
nói rồi, bản thân em phải suy nghĩ kĩ càng. Nếu thật sự không có chuyện gì
thì quay về xem một chút…”
“Được rồi, em đã biết rồi. Anh có phiền hay không, suy nghĩ nhiều quá
rồi đấy!”
“Có phải là em chê anh già rồi hả?” mặc áo sơ mi, quần âu, ngón tay linh
hoạt thắt cà vạt, “Đừng quên là em họ em còn đang chờ em ở trường!”
“A!” Hàn Lăng Sa đang quấn lấy chăn lập tức nhảy lên, “Anh không nói
em cũng quên mất… A, còn phải đi chăm sóc tiểu quỷ đó, thật khổ…”
“Nếu em ngại phiền toái, anh chỉ cho em một chiêu, “ buộc xong cà vạt,
Cố Trạch Vũ ngồi vào bên giường, đôi tay tách cơ thể cô sang hai bên, cố
định cô ở giữa, “Tìm cho em họ em một người đàn ông, để cho em rể ngày
ngày quản cô ấy. Em còn sợ cô ấy có thời gian làm phiền em sao?”
“Cố Trạch Vũ! Có phải trong đầu đàn ông các anh ngoài những chiêu bài
này không còn cái gì nữa đúng không?” Hàn Lăng Sa đưa cánh tay nhỏ
trong chăn ra, xòe tay vỗ mặt Cố Trạch Vũ một cái.
Cố Trạch Vũ nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên cánh tay cô, thuận thế
hôn lên lòng bàn tay cô, “Anh về quân doanh trước. Em đừng ngủ lâu quá,
sẽ nhức đầu. Còn có, trong khoảng thời gian này anh sẽ khá bận rộn, buổi
tối mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em?”
“Ừ, buổi tối mỗi ngày em sẽ kiểm tra!”