Cố Trạch Vũ kéo tay cô xuống, nhéo nhéo, “Em nghe lời một chút đi. Có
chuyện gì hãy gọi điện cho anh, không cần tự mình chịu đựng.”
“Ai nha, đi nhanh đi. Em ngủ tiếp đây, mệt chết đi được!”
Đắp chăn cho cô xong, lấy điều khiển điều hòa không khí đặt trên đầu
giường ngủ của cô, Cố Trạch Vũ nói thêm, “Nhớ ăn sáng nha” sau đó đi về
kí túc xá quân doanh.
Những huấn luyện viên quân huấn tối hôm qua đã được xe tải quân dụng
chở vể quân doanh lúc này đang chạy thể dục buổi sáng quanh sân tập.
Nhìn thấy xe của Cố Trạch Vũ, mọi người đều cười rất vui vẻ.
Dẫn đầu là một trại trưởng, nghe được tiếng cười phía sau, chạy chậm,
quay người về phía một người nào đó đánh một cái vào đầu.
“Cười cười cười, có gì đáng cười? ! Thích cười như vậy sao? Vậu thì vừa
cười vừa chạy quanh sân tập 20 vòng cho tôi!”
Binh sĩ kia tựa hồ cảm giác được mình có chút oan ức, xoa đầu buồn bã
nói, “Trại trưởng… nhiều người cười như vậy, làm sao anh chỉ đánh mình
tôi?”
“Haha…còn nói nhảm nữa, đánh cậu thì sao? Đánh cậu đấy… Tôi nói
cho cậu biết các cậu còn không tin, hôm nay ông phải huấn luyện các cậu
đến lúc gục thì thôi. Còn cười nữa, thằng nhóc như cậu dám không làm
theo sao?”
“Trại trưởng, tôi không làm sai, phạt tôi xong rồi sao?”
“Không sai? Cũng dám công khai cười ông đây, còn không phải là lỗi
sao?”
“Trại trưởng, tôi không cười anh, tôi cười đoàn trưởng của chúng ta!”