Cố Trạch Vũ gào xong câu này liền ngắt điện thoại, dựa vào ghế, cầm
điện thoại trong tay, cau mày như đang suy nghĩ cái gì đó.
Lúc này Hàn Lăng Sa đang ngồi trên máy bay nhìn ra tầng mây ngoài
cửa sổ rơi nước mắt. Ba mẹ thương mình hai mươi năm một ngày kia tự nói
với mình rằng ông không phải là ba cô. Chỉ vì ông muốn cảm ơn nên mới
cưới mẹ cô, mới nuôi dưỡng, giáo dục cô. Hoang đường như vậy làm cho
cô tự trách mình vượt xa dự đoán của Hàn Hành Viễn. Cô được cưng chiều
mà kiêu căng. Cô hoành hành trong đại viện hai mươi năm, thì ra cô không
thuộc về bên trong đó, cô căn bản cũng không phải là người ở trong kia.
Như vậy, kiêu ngạo và sự cưng chiều bị ép buộc mà cô nhận được rốt
cuộc là cái gì? Đó là hạnh phúc cả đời của Hàn Hành Viễn và Đường Mỹ
Linh.
Nữ tiếp viên hàng không đi tới đi lui, thấy gương mặt đầy nước mắt của
cô gái xinh đẹp không khỏi ngạc nhiên, đưa khăn giấy. Cô gái nghẹn ngào
cảm ơn rồi tiếp tục khóc.
Bởi vì trận lũ lụt đặc biệt lớn của hai mươi năm trước, các chiến sĩ hi
sinh cũng không ít. Cho nên năm đó, thành phố B đã cho xây một quảng
trường kỉ niệm. Sau khi Hàn Lăng Sa đến thành phố B, vốn muốn đi thẳng
đến huyện L, ngồi trên taxi nghe tài xế nói đến quảng trường nên cũng đến
đây luôn.
Trên quảng trường có một bia đá khắc tên tuổi, phía trên đều là tên họ
của những liệt sĩ hi sinh trong trận lũ lớn năm ấy. Hàn Lăng Sa xem theo
thứ tự tên tuổi, hốc mắt càng ngày càng nóng. Thời điểm nhìn thấy hai chữ
“Lâm Sa”, nước mắt rốt cuộc cũng theo mặt rơi xuống. Bởi vì nằm ở vị trí
thấp nên Hàn Lăng Sa có thể đưa tay chạm tới. Run rẩy đưa tay ra nhẹ
nhàng xoa lấy. Khi vuốt hai chữ kia, Hàn Lăng Sa lặng lẽ nhớ tới: Mình tên
là Hàn Lăng Sa…