Hàn Lăng Sa chỉ thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên quả nhiên là
Tần Mặc. Cả đầu ngón tay cô cũng trở nên đỏ bừng rồi, sao lại có thể mất
thể diện như vậy kia chứ?
Sau khi tan học, buổi trưa Hàn Lăng Sa khác thường không lao thẳng ra
khỏi phòng học, mà ngồi bên cạnh Lâm Tiếu bất động.
Tần Mặc thu dọn xong đồ, nhìn trong phòng học chỉ còn lại hai người
bọn họ, thở dài một cái đi tới bên cạnh cô. Nhìn Hàn Lăng Sa ngồi đó
không nhúc nhích, cả khuôn mặt chôn ở trong sách, lộ ra cả hai vành tai
đang ửng đỏ. Mà Lâm Tiếu ngồi bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩn người
ngồi canh chừng cô.
“Hàn Lăng Sa.” Tần Mặc che giấu tức giận, cố gắng khiến cho giọng của
mình nghe bình thường nhất, “Có phải em nghỉ ngơi không tốt hay không?”
“Hả?” Hàn Lăng Sa không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, “Thật
xin lỗi, về sau em sẽ… em…”
“Không quan trọng,” Tần Mặc liếc nhìn Lâm Tiếu bên cạnh, “Đi về nghỉ
ngơi một chút đi, trưa nay mời anh ăn cơm, coi như là xin lỗi, được chứ?”
Hàn Lăng Sa nghe xong, phản xạ điều kiện nhìn về phía Lâm Tiếu, thấy
cô cau mày, cô cũng cau mày quay đầu lại “thật ngại quá, em đã đồng ý với
Lâm Tiếu trưa nay hẹn cô ấy ăn cơm. Nếu không thì chúng ta hẹn nhau
hôm khác được không?”
Tần Mặc cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẻ mặt thất vọng nói: “Được.”
Nhìn bóng lưng Tần Mặc rời đi, Hàn Lăng Sa thu lại nụ cười nói với
Lâm Tiếu: “Tớ cũng cảm thấy Tần Mặc có gì đó không đúng lắm…”