CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 142

– Dudash Nếu là cô, tôi sẽ chẳng nói thế đâu. - Norton ngạc nhiên.
– Sao lại không? Sự thực là như thế.
Đây hoàn toàn không phải điều ông ta mong đợi. Cô gái này hình như
chẳng hiểu gì về tình thế của mình.
Có cái gì đó khiến Ellen lo lắng, và cô quyết định nói thẳng:
– Ông sẽ gặp ông Scott chứ?
– Vâng.
– Ông có sẵn lòng giúp tôi?
– Nếu giúp được, chắc chắn là tôi sẵn lòng.
– Tôi hiểu. Tôi hiểu tai nạn này không phải do lỗi ông ấy và ông ấy cũng
chẳng bảo tôi phải đẩy ông ấy ra, nhưng ... - Tính cách độc lập mạnh mẽ
khiến cô do dự, - ồ mà thôi.
A, vấn đề là thế, Norton nghĩ bụng. Cô ta định đòi một phần thưởng. Là
bao nhiêu đây? Tiền mặt chăng? Hay một công việc béo bở hơn? Gì vậy
nhỉ?
– Nào, tiếp tục đi, cô Dudash.
Cô nói buột ra:
– Sự thật là tôi không có nhiều tiền và tôi cũng sẽ mất đi một vài khoản thu
nhập vì bị nạn thế này, nên tôi không nghĩ rằng tôi có thể trả được toàn bộ
viện phí. Tôi không muốn làm phiền ông Scott, nhưng nếu ông ấy có thể
thu xếp cho tôi vay một khoản, tôi hứa sẽ hoàn lại sau. - Cô nhìn biểu hiện
trên nét mặt Norton và hiểu nhầm, rồi nói tiếp. - Tôi xin lỗi. Có lẽ ông cho
tôi là lợi dụng.
Có điều tôi gom góp mãi mới được số tiền để du lịch một chuyến, rồi ...
phải, phải, chuyện này làm đảo lộn hết cả, - cô hít một hơi sâu, - chuyện
này chẳng liên quan gì đến ông ấy. Tôi sẽ tự lo liệu.
Sam Norton thiếu chút nữa thì đã hôn cô. ĐÃ bao lâu nay rồì mình mới
được thấy một tấm lòng vô tư thật sự. Nó đủ dể khôi phục lại lòng tin của
mình vào cánh đàn bà.
Ông ta ngồi xuống mép giường, dáng vẻ nghề nghiệp biến mất, và cầm lấy
tay cô.
– Ellen, tôi có. linh cảm cô và tôi sẽ trở thành bạn gần gũi của nhau. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.