CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 140

– Ông ấy có bị thương trong tai nạn ấy không?
– Không, sớm nay ông ấy lại đến, nhưng côđang ngủ.
– Ông ấy đến thăm tôi?
– Phải, - cô y tá nhìn khắp phòng. - Hầu hết hoa ở đây là của ông ấy đấy.
Không thể tin được.
– Bố mẹ cô đang ở phòng đợi. Cô thấy gặp họ được chưa?
– Tất nhiên.
– Tôi sẽ để họ vào.
Ôi, mình chưa từng được chữa chạy như thế này ở bệnh viện bao giờ. Ellen
nghĩ.
Cha mẹ cô đi vào và bước đến giường cô. Họ sinh ra ở Ba Lan, tiếng Anh
của họ chưa thật sõi. Cha Ellen là thợ cơ khí, một người đàn ông thô, vạm
vỡ, còn mẹ cô là một nông dân chất phác.
– Mẹ mang súp cho con đây, Ellen.
– Mẹ, họ cho con ăn trong bệnh viện mà.
– Nhưng họ không cho con ăn món súp của mẹ, hãy ăn đi và con sẽ chóng
khoẻ hơn.
– Con đã xem tờ báo này chưa? Bố mang cho con một tờ đây Cha cô nói.
– Ông đưa nó cho cô. Một dòng chữ đậm chạy dài, CÔNG NHÂN NHÀ
MÁY LIỀU THÂN CỨU CHỦ.
– Cô đọc bài viết hai lần.
– Con đã có một hành động dũng cảm để cứu ông ấy.
Dũng cảm à? Ngu xuẩn thì có. Nếu kịp có thời gian suy nghĩ thì mình đã
cứu mình trước. ĐÓ là việc ngớ ngẩn nhất mà mình đã làm. Tại sao Mình
có thể bị chết!
Gần trưa hôm đó, Milo Scott đến thăm Ellen, mang theo một bó hoa lớn.
– Xin tặng cô, - anh nói ngượng ngập. - Bác sĩ bảo cô sẽ chóng bình phục.
Tôi ... tôi không thể nói được, rằng tôi biết ơn cô như thế nào.
– Có gì đâu – Đó là một hành động can đảm nhất mà tôi được chứng kiến.
Cô đã cứu cuộc đời tôi.
Cô cựa mình, nhưng nó chỉ lảm cái đau chạy suốt cánh tay cô.
– Cô đau lắm không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.