CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 141

– Đau. - Sườn cô bắt đầu nhức nhối. - Bác sĩ bảo tôi bị làm sao?
– Cô bị gãy một tay và ba xương sườn.
Một cái tin không thể xấu hơn. Mắt cô đầy lệ.
– Có chuyện gì vậy?
Biết nói sao để anh khỏi cười.
Cô đã chắt chiu từng đôla cho một chuyến đi tới New York. Một chuyến đi
hằng ao ước, với mấy bạn gái trong nhà máy. Nó là giấc mơ của cô. Bây
giờ ta sẽ dứt khỏi công việc một hay hai tháng. Nào, đi Manhattan.
Ellen bắt đầu đi làm từ lúc mười lăm tuổi. Cô có sự độc lập mạnh mẽ và
luôn tự lo liệu chọ bản thân, nhưng lúc này cô nghĩ:
Nếu thực biết ơn mlnh như thế, ông ấy sẽ có thể thanh toán một phần viện
phí cho mình. Nhưng hỏi ông ấy thì thật dở. Cô bắt đầu thấy buồn ngủ.
Chắc lại do thuốc.
– Cảm ơn ông về những bông hoa, ông Scott. Được gặp ông thật dễ chịu. -
Cô nói mơ màng. - Mình sẽ lại phải lo về khoản tiền chạy chữa đây.
Ellen Dudash thiếp đi.
Sáng hôm sau, một người đàn ông cao to, trông đầy vẻ sang trọng vào
phòng Ellen.
– Xin chào cô Dudash. Sáng nay cô thấy trong người thế nào?
– Khá hơn, cảm ơn ông.
– Tôi là Sam Norton, trưởng phòng phụ trách báo chí của Scott Industries. .
.
– Ôi, cô chưa từng gặp ông ta. - Ông sống ở đây à?
– Không, thưa cô. Tôi bay từ Washington sang. .
– Để thăm tôi?
– Để giúp cô – Giúp tôi làm gì?
– Báo chí đang ở bên ngoài, cô Dudash. Vì tôi không tin cô đã có dịp gặp
gỡ báo chí, nên tôi nghĩ có thể cô cần giúp đỡ gì chăng?
– Thế ông cần gì?
– Chủ yếu họ sẽ yêu cầu cô nói rằng vì sao cô đã cứu ông Scott, và cứu như
thế nào.
– Ồ thật đơn giản. Nếu kịp suy nghĩ thì tôi đã chạy thoát thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.