CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 196

Mười lăm phút sau, sĩ quan phụ tá quay lại:
– Chúng tôi đã sẵn sàng, thưa đại tá!
Hạ sĩ Santiago chẳng tốn mấy thời gian để tới được nơi cần tới. Chẳng cần
ai đe hắn cũng không có ý định theo dõi những tên khủng bố. Nhưng bây
giờ, tuân lệnh đại tá Acoca, hắn đứng trong bóng tối cách nhà khách
khoảng hai chục bước chân, và từ chỗ Đó hắn có thể nhìn rõ được cửa ra
vào. Trời đêm ớn lạnh, nhưng ý nghĩ về khoản tiền thưởng làm Santiago
ấm áp. Hắn tự hỏi không biết hai người đàn bà trong Đó có xinh không, và
họ có ngủ với hai người đàn ông không. Nhưng có một điều Santiago tin
chắc là vài giờ nữa họ sẽ chết hết.
Chiếc xe chở lính nhẹ nhàng bò về phía nhà khách. Đại tá Acoca bật đèn
pin nhìn vào bản đồ. Khi còn cách khoảng vài trăm mét, hắn ra lệnh.
– Dừng ở Đây. Xuống đi bộ tiếp. Tuyệt đối im lặng.
Santiago không hay biết gì cho tới lúc giật mình bởi giọng nói vang bên tai:
– Anh là ai?
Hắn quay lại, thấy mình đang đứng trước đại tá Ramon Acoca. Ôi lạy Chúa
tôi, trông ông ta khiếp quá. Santiago nghĩ thầm.
– Tôi là hạ sĩ Santiago, thưa ngài!
– Có ai rời nhà khách không?
– Không, thưa ngài, tất cả bọn chúng vẫn đang trong Đó Chắc hẳn chúng
đang ngủ say.
Đại tá quay sang sĩ quan phụ tá:
– Tôi muốn anh cho một nửa số quân bao vây quanh Đây Tên nào chạy
trốn, bắn chết ngay. Số còn lại theo tôi Bọn chúng ở phòng phía sau trên
gác. Hành động!
Santiago nhìn viên đại tá và đám lính nhẹ nhàng tiến vào cửa trước biệt thự,
tự hỏi liệu cuộc đọ súng có ác liệt không, và nếu có, không biết ông chú
mình có bị thiệt mạng oan không?. Vậy cũng thật đáng tiếc. Nhưng mặt
khác, hắn cũng sẽ chẳng phải chia sẻ món tiền thưởng nữa.
Lên tới gác hai, Acoca thì thầm:
– Không để lỡ cơ hội, thấy chúng là lập tức nổ súng.
Sĩ quan phụ tá hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.