CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 198

Song anh bỗng hốt hoảng bật dậy. Lucia đã bất tỉnh, không thấy thở nữa.
Rubio gập bụng cô vào, xốc xốc, rồi thổi hơi vào miệng cô. Một phút trôi
qua, rồi hai phút, cho tới khi anh bắt đầu tuyệt vọng, thì một dòng nước
chợt tuôn ra từ mồm cô và có tiếng cô rên rỉ. Rubio thốt ra những lời cảm tạ
Chúa.
Anh tiếp tục làm hô hấp cho cô, nhẹ nhàng hơn, cho tới lúc nhịp tim cô đều
đặn dần lại. Khi thấy cô rùng mình vì lạnh, Rubio vội vàng tới lùm cây vặt
ít lá mang tới chà sát vào da dẻ cô. Chính anh cũng ướt và lạnh, quần áo
sũng nước, nhưng chẳng buồn để ý đến. Anh đã quá lo sợ với ý nghĩ Lucia
có thể chết. Lúc này, khi dùng lá sát vào người cô, những ý nghĩ không
lành mạnh bỗng lấp ló trong đầu anh. Nàng có thân hình của một nữ thần.
Tha thứ cho con, Chúa cao cả, nàng thuộc về Người, và con không được có
những suy nghĩ xấu xa như thế ...
Lucia dần dần tỉnh lại bởi sự vuốt ve nhè nhẹ trên người. Cô đang nằm trên
bãi biển với Ivo. Ôi phải, cô nghĩ. Ôi Đúng thế, đừng dừng lại.
Khi ngã xuống sông, ý nghĩ cuối cùng của cô là mình sẽ chết. Nhưng nay
cô vẫn sống, và thấy mình đang ở trước mặt người đàn ông đã cứu sống
mình.
Chẳng cần suy nghĩ, cô đưa tay kéo Rubio nằm xuống. Anh không giấu
được vẻ sững sờ:
– Thưa sơ, chúng ta không thể ...
– Suỵt!
Môi cô đặt trên môi anh, mạnh mẽ và đòi hỏi, lưỡi cô khám phá miệng anh.
Quá bất ngờ và lớn lao đối với Rubio.
– Nhanh lên, nào! - Lucia thì thầm. - Nhanh lên!
Cô nhìn Rubio sợ hãi cởi bỏ quần áo ướt sũng khỏi người. Anh chàng đáng
được một phần thưởng, cô nghĩ Mà mình cũng vậy.
Rubio lúng túng nói:
– Thưa sơ, chúng ta không nên ...
Lucia không hề có ý tranh luận. Cô dang tay Đón và thấy anh hòa vào mình
trong một khát khao vô tận. Cô dâng mình cho những cảm giác tuyệt vời
đang dồn dập ào đến. Nó càng trở nên ngọt ngào hơn nhiều lần bởi cô vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.