CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 197

– Thưa đại tá, ngài có muốn để tôi đi trước ngài?
– Không, hắn muốn có cái khoái cảm được tự tay giết Jaime Miro.
Cuối hành lang là hai căn phòng mà bọn Miro đang trong Đó. Acoca khẽ ra
hiệu cho sáu người trấn tại một cửa và sáu người khác ở cửa đối diện.
– Đánh! - Y gào lên.
Đó là giây phút mà y đợi chờ cháy bỏng. Theo hiệu lệnh, hai toán lính cùng
một lúc đạp tung hai cánh cửa lao vào, ngón tay hờm sẵn trên cò súng, để
rồi ...
đứng nhìn hai căn phòng trống rỗng nhưng vẫn nồng hơi người.
– Truy lùng! Nhanh! Xuống tầng dưới! Acoca rít lên.
Tốp lính nhảy vào mọi phòng trong nhà trọ, đạp tung các cánh cửa, dựng
dậy các vị khách đang hốt hoảng. Không tìm thấy Jaime Miro và đồng bọn
Đâu cả.
Đại tá lao như điên xuống tầng dưới, đến chỗ quầy lễ tân:
không một ai.
– Người Đâu? Hắn gọi to. - Có ai ở Đây không?
Không một tiếng đáp. ThằngMiro lại đã trốn mất rồi.
Một người lính nhìn xuống gầm quầy và kêu lên.
– Thưa đại tá ...
Thân hình rúm ró của viên lễ tân bị trói và bị nhét giẻ vào mệng. Một mảnh
giấy treo ở cổ mang dòng chữ Xin đừng quấy rầy.
***
Rubio Arzano kinh hoàng nhìn theo Lucia bị cuốn băng đi trong dòng nước
xiết. Anh quăng mình chạy dọc bờ sông, nhảy vọt qua những cây nhỏ và
bụi rậm. ở khúc uốn đầu tiên, anh nhìn thấy mái đầu Lucia thấp thoáng trôi
về phía mình. Nhảy ào xuống, với dòng nước lớn, anh bơi như điên dại ra
chỗ cô.
Anh thấy mình bị cuốn đi, như không thể tới bên cô được Lucia chỉ cách
anh vài sải tay nhưng cứ như xa hàng dặm. Dồn hết sức lực, anh gắng lần
cuối và may thay, tóm được tay cô, thiếu chút nữa thì lại tuột mất. Anh giữ
chặt lấy và vật lộn với sóng nước lôi cô vào bờ.
Cuối cùng, Rubio cũng kéo được Lucia lên bãi cỏ, rồi nằm vật ra, thở dốc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.