CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 209

– Thưa sơ, chúng ta sắp sửa đến Segovia rồi đó.
Không có phản ứng gì.
Ta đã làm gì để cô ấy bực mình chăng?
– Sơ có đói không?
Im lặng.
Sự thể cứ như anh không có ở đó. Chưa từng một lần trong đời anh thấy
mình ê chề đến thế. Có lẽ con mẹ này mắc bệnh câm kèm thêm bệnh điếc,
anh nghĩ. Chúa đã cho cô ta một vẻ đẹp tuyệt thế, nhưng lại bắt cô ta phải
mang một cái đầu ngu đần. - Nhưng anh cũng không tin điều đó lắm.
Ngoại ô Segovla. Ricardo để ý thấy thị trấn rất đông đúc điều đó có nghĩa
dân vệ sẽ cảnh giác hơn mọi khi.
Tới quảng trường Conde do Cheste, anh thấy một toán lính đang rảo bước
về phía mình bèn thì thầm:
– Sơ nắm lấy tay tôi. Chúng ta phải giả làm cặp tình nhân đi dạo phố.
Cô phớt đi.
Giêsu chúa tôi, Ricardo nghĩ, sao mụ không chết cho rồi.
Anh nắm lấy tay cô. Sự phản kháng mạnh mẽ, đột ngột khiến anh ngạc
nhiên. Cô quay ngoắt đi như phải lửa.
Tốp lính đã tới gần hơn.
Ricardo ngả người về phía Graciela:
Em không nên cáu kỉnh thế, - anh nói to, - em gái anh cũng có ý nghĩ như
em. Hôm qua, sau bữa tối, khi đặt con ngủ, em bảo rằng giá như bọn đàn
ông các anh đừng có ngồi túm tụm với nhau mà hút những điếu xì gà hôi
rình và tán gẫu, trong khi phụ nữ các em thì cứ héo hon đi. Anh đánh cược
rằng ...
Tốp lính đã đi qua.
Ricardo nhìn Graciela. Mặt cô không một chút xúc cảm. Ricardo bắt đầu
rủa thầm Jaime Miro sao không giao cho anh một bà sơ khác. Bà này được
làm bằng đá, mà lại chẳng có cái đục nào đủ cứng để xuyên thủng cái mặt
ngoài lạnh lùng này.
Dù khiêm nhường, Ricardo Meliado cũng biết mình có sức hấp dẫn đối với
phụ nữ. Đã khối người trong số họ nói với anh như thế. Anh có thân hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.