CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 215

thấy có cái, gì đe dọa. Những người Digan này cũng bị chính phủ áp bức
chẳng khác gì người Basque và người Cataian.
– Tạm biệt các bạn!
Ricardo đứng nhìn theo đoàn xe ngựa từ từ đi khuất, rồi quay sang
Graciela.
Cô đang nhìn anh, im lặng, không cảm xúc.
– Cô sẽ không phải chịu đựng đi cùng tôi lâu nữa đâu. Chúng ta sắp tới
Logrono. Cô sẽ gặp các bạn ở đó và các cô sẽ theo đường của mình tới tu
viện ở Mendavia.
Không phản ứng. Cứ như anh đang đối thoại với một bức tường vậy. Đúng
là mình đang nói chuyện với tảng đá Nơi họ xuống xe là một thung lũng
thanh bình với rất nhiều vạt táo, lê và cây sung. Cách họ một quãng là dòng
sông Duraton đầy cá hồi béo. Ngày trước Ricardo thường câu cá ở đó. Một
nơi lý tưởng để dừng chán nghỉ ngơi, nhưng họ còn phải đi một con đường
dài nữa.
Anh quay sang ngắm nhìn dãy Guadanama sừng sững trước mặt. Ricardo
biết rất rõ vùng này. Men theo dãy núi có vài con đường mòn. Những bầy
gấu, bầy dê núi và chó sói hay lang thang theo các đường này. Nếu đi một
mình Ricardo sẽ chọn con đường ngắn nhất. Có Graciela đi cùng anh quyết
định chọn lối an toàn nhất.
– Nào, chúng ta phải đi thôi, - Ricardo nói.
Anh không có ý định hẹn ở Logrono. Hãy để bà sơ im lặng này trở thành
nỗi đau đầu của kẻ khác.
Sơ Graciela đứng chờ Ricardo đi trước dẫn đường. Anh bắt đầu leo dốc.
Khi lên con đường núi, sơ Graciela trượt chân trên mấy hòn đá cuội lổng
chổng.
Ricardo theo bản năng vội đưa tay ra giúp cô. Cô giật khỏi tay anh và tự lấy
lại thăng bằng. Được lắm, anh tức giận. Mặc kệ cho ngã gãy cổ đi.
Họ tiếp tục trèo lên đỉnh núi uy nghiêm. Con đường mòn trở nên dốc, trơn
và hẹp hơn, khí lạnh bị loãng hơn. Họ đi theo hướng đông, băng qua khu
rừng thông. Một làng nhỏ tĩnh mịch nằm phía trước họ. Thiên đường cho
những người leo núi. Ở đó sẽ có đồ ăn nóng, có chỗ nghỉ ngơi ấm áp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.