CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 213

Cũng không thể trách họ được.
Dầu cho thái độ sưng sỉa của Graciela, cứ mỗi lần nhìn vào cô, Ricardo vẫn
thấy nghèn nghẹn ở cổ, và anh lại thầm rủa cái sự đa tình của mình.
Cô là con người bí ẩn được chôn giấu sau một loại tường không thể xuyên
thủng được. Ricardo Meliado đã biết hàng đống cô gái xinh đẹp nhưng
không ai trong số họ tác động đến anh theo kiểu này. Có cái gì đó hầu như
huyền bí trong vẻ đẹp của cô. Điều trớ trêu là anh tuyệt đối không hiểu cái
gì ẩn giấu đằng sau bề ngoài tảng đá biết thở kia. Cô ta thông minh hay ngu
đần? Hấp dẫn hay tẻ ngắt? Lạnh lùng hay nồng nàn” Mình nghĩ cô ta ngu
đần, lạnh lùng và tẻ ngắt, Ricardo nghĩ, nếu không mình sẽ chẳng chịu mất
cô ta. Cứ làm như mình từng có cô ấy không bằng. Cô ấy thuộc về Chúa.
Anh nhìn đi hướng khác, sợ rằng cô có thể phát hiện ra ý nghĩ của mình.
Đến lúc phải lên đường. Ricardo trả tiền rồi họ cùng đứng dậy. Trong khi
đi, anh thấy Graciela có vẻ tập tễnh. Phải tận dụng phương tiện khác, anh
nghĩ, đường còn xa.
Ra tới ngoại vi thị trấn, họ gặp đoàn xe ngựa của dân Digan, cả thảy bốn
chiếc, được trang hoàng lòe loẹt. Đằng sau mỗi xe là phụ nữ và trẻ con, tất
cả đều mặc trang phục người Digan.
Ricardo nói:
– Sơ đợi ở đây Tôi sẽ cố gắng xin đi nhờ. - Anh tiến đến người lái chiếc xe
đầu, một người đàn ông vạm vỡ, mặc đầy đủ trang phục của dân Digan, đeo
cả vòng tai.
– Kính chào ông. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông rộng lòng cho tôi và vợ chưa
cưới của tôi đi nhờ xe.
Người đàn ông nhìn qua chỗ Graciela đang đứng. - Có thể được Thế anh
chị đi đâu?
– Tới vùng núi Guadarrama.
– Tôi chỉ có thể đưa anh chị đến Abaio thôi.
– Thế cũng quý lắm rồi, cảm ơn ông.
Ricardo bắt tay người Digan và đặt vào tay ông ta ít tiền.
– Lên xe cuối nhé. Ông ta dặn theo.
– Cảm ơn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.