CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 212

– Chỉ để ngụy trang thôi mà.
Cô miễn cưỡng cầm lấy nó. Họ đi theo những đường phố ngoằn ngoèo của
Segovia dưới một chiếc cầu cạn được người Roman xây dựng từ nhiều thế
kỷ trước.
Ricardo quyết định thử một lần nữa.
– Sơ có thấy cái cầu cạn này không? Chẳng hề có chút xíu xi măng nào
giữa những khối đá. Truyền thuyết khẳng định nó được ma quỷ xây nên
hàng nghìn năm về trước, đá chồng lên đá, chẳng có gì gán chúng với nhau
ngoài phép mầu của quỷ. - Anh nhìn cô, hy vọng sẽ có một phản ứng.
Chẳng có gì hết.
Chết quách đi cho rồi, Ricardo Meliado nghĩ. Thua Lính dân vệ xuất hiện
khắp nơi. Mỗi khi đi qua chúng, Ricardo lại làm như đang say sưa nói
chuyện với Graciela nhưng hết sức tránh đụng vào cô.
Số cảnh sát và quân đội như mỗi lúc một đông thêm, nhưng Ricardo vẫn
thấy yên tâm. Họ đang lùng bắt một bà sơ mặc đồ tu sĩ và một nhóm người
của Jaime Miro chứ chẳng có lý do gì để nghi ngờ hai du khách trẻ trung
mang đàn ghita.
Rồi anh thấy đói bụng. Dù sơ Graciela không nói anh chắc cô cũng đói như
anh. Họ đi tới một quán cà phê nhỏ.
Chúng ta nghỉ chân ở đây và kiếm chút gì ăn.
Cô đứng đó nhìn anh.
Anh thở dài đánh sượt:
– Thôi đấy, tùy cô.
Anh bước vào quán. Một lát sau Graciela cũng theo vào.
Ngồi xuống, Ricardo hỏi:
– Cô muốn gọi gì?
Không đáp. Cô làm anh tức điên, gọi bừa:
– Cho hai súp thỏ và hai xúc xích.
Khi món ăn được mang tới, Graclela chỉ ăn thứ gì đặt trước mặt. Anh để ý
thấy cô ăn một cách tự động, không hứng thú, cứ như buộc phải theo nghĩa
vụ.
Nhũng người đàn ông ở những bàn khác đang chằm chằm nhìn hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.