CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 232

tóp lại, vì thế nhìn bà, người ta dễ tưởng bà là hình bóng của một người nào
khác.
Mái tóc bà đã thưa và ngả màu xám, nhưng đôi mắt bà thì vẫn tinh anh.
– Xin chào, Senor. Tôi hân hạnh được giúp ông. Ông tới để nhận một trong
những cháu bé đáng yêu của chúng tôi phải không? Chúng tôi có rất nhiều
đứa trẻ tuyệt diệu, ông tha hồ chọn.
– Không ạ, Senorita. Tôi đến để tìm hiểu về một đứa trẻ sống ở đây nhiều
năm về trước.
Mercedes Angeles nhíu mày:
– Tôi không hiểu?
– Một cháu bé đã được đưa tới đây, - ông ta giả vờ xem mảnh giấy, - vào
tháng Mười năm l948.
– Thế thì lâu quá rồi. Cô ta không còn ở đây nữa. Ông biết cho, chúng tôi
có quy định rằng, đến tuổi mười lăm ...
– Không, thưa bà. Tôi hiểu cô gái không còn ở đây. Tôi chỉ muốn biết
chính xác ngày cô ta được đem tới đây.
– Rất tiếc tôi không thể giúp được, thưa ông. Tim ông thắt lại.
– Ông hiểu cho, biết bao đứa trẻ được đem tới đây. Trừ phi ông biết được
tên cô ta ...
Patricia Scott, ông nghĩ rồi nói to:
– Megan. Tên con gái là Megan.
Nét mặt Angeles tươi hẳn lên:
– Ai mà quên được đứa trẻ đó. Nó là một con quỷ, nhưng ai ai cũng yêu
quý nó. Ông biết không có một hôm.
Alan Tucker lấy đâu ra thời gian để nghe những mẩu giai thoại đó. Bản
năng mách bảo rằng ông đã nắm chắc trong tay một phần cơ đồ của Scott.
Bà già hay chuyện này là chìa khóa mở cửa kho báu đó. Ta phải tỏ ra kiên
trì với mụ già này.
– Thưa bà Angeles kính mến! Tôi không có nhiều thời gian. Xin hỏi bà có
ghi cái ngày đó trong hồ sơ của trại trẻ không ạ?
– Tất nhiên là có, thưa ông, Chúng tôi được nhà nước yêu cầu giữ nguyên
mọi hồ sơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.