CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 117

anh sẽ thay đổi. Lúc đó em thật sự sẽ cảm giác như mình không còn một
ai."

Nghe xong tôi liền ngoảnh mặt sang hướng khác. Dù biết lúc này mình

đang nhắm mắt, Tun không thể nào phát hiện ra cảm xúc của tôi nhưng tôi
không nhịn được mà phải phòng ngừa trước.

Cảm xúc vui mừng dâng trào đến mức gần như không nói nên lời.

Giây phút đầu tiên nghe xong tôi còn tưởng đâu Tun đang thổ lộ tình cảm
nhưng hình như không phải.

Có lẽ Tun chỉ muốn kể cho tôi nghe lý do đưa tôi đến đây. Hoặc không

thì cũng nói để an ủi tôi rằng ít ra tôi cũng không phải ở một mình luôn
luôn.

Chính vì thế này...nên tôi làm sao có thể dứt lòng với cậu ấy.

"Cảm ơn..." Sau khi im lặng thật lâu, tôi cố lên tiếng rồi mở mắt. Ngay

lúc ấy tôi không còn cảm nhận được hơi ấm truyền từ bàn tay của cậu ấy
nữa. "Đi ôn bài tiếp đi. Mai thi rồi không phải sao?"

Tun giống như vừa sực nhớ ra nên bước tới bàn học bài rồi hí hoáy

viết một lúc lâu.

Ban đầu tôi định sẽ về phòng ngủ nhưng vì chuyện ban nãy nên bây

giờ tôi sợ mình chẳng thể nào ngủ nổi.

Sau khi ngồi ở ghế sofa một lát, tôi bắt đầu ngả lưng xuống nằm. Ánh

mắt ngó nghiêng xung quanh phòng để không vô tình mà nhìn Tun quá
nhiều.

Nhưng một tiếng động lớn khiến tôi nhịn không nổi mà nhìn về phía

cậu ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.