CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 122

Dứt câu Tun liền xoay người đứng dậy rồi đi về phòng ngủ một cách

ngoan ngoãn. Có hơi ngược với dự đoán một chút, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ
không chịu đứng dậy một cách dễ dàng như vậy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn
cả câu thuyết phục.

Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi mới yên tâm hơn rồi thử

nhấc đồ lên một lần nữa.

Nhấc được đồ lên thì tôi bắt tay vào nấu. Ban đầu có vẻ lóng ngóng vì

tôi đã quên sạch cách làm. Nhưng làm được khoảng một lát thì tôi đã thuần
thục hơn.

Khi nấu xong xuôi và chắc chắn rằng có thể ăn được không chết

người, tôi liền múc đồ ăn ra đĩa rồi bới cơm bày trên quầy counter. Sau đó
mới quay lại gọi Tun ra ăn cơm.

"...."

Nhưng ngay khi quay lưng lại tôi liền bắt gặp ánh nhìn chăm chú của

cậu ấy.

Ngay lập tức một sự im lặng bao trùm lên cả căn phòng. Tôi gần như

không cảm nhận được Tun đã ngồi ở ghế từ lúc nào. Đến lúc gặp phải bầu
không khí thế này liền nhịn không nổi mà mất hồn. Trong đầu tôi cố nghĩ ra
câu gì đó để xua tan đi cảm giác bức bối này.

"Hồi nãy em đi vào phòng rồi không phải sao..."

"Không có. Em chỉ đi vào mở cửa rồi đóng cửa vậy thôi. Sau đó thì ra

đây ngồi để anh không biết là em ở đây."

Tóm lại là đứng nhìn ngay từ đầu rồi chứ gì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.