CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 19

Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy đồ trong chiếc túi đó, tôi ngây người ra

không tin vào mắt mình trước khi ngồi dậy nghiêng mặt nhìn để chắc chắn
mình không nhìn lầm.

Chocolate...và thịt heo nướng...?

Điên mất...

Thừa nhận cảm xúc ban đầu khi nhìn thấy là giật mình với thứ mà đối

phương mang đến trước khi chuyển sang cảm xúc tiếp theo gần như là vui
mừng.

Dẫu việc tôi nói chuyện hay giao tiếp với người khác là chuyện không

thể có thật đi chăng nữa nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn mong có ai đó
sẽ nhìn thấy được con người tôi.

Nếu có thể nói chuyện hay giao tiếp với ai đó thì tôi không còn quan

tâm đến gì khác nữa.

Ngay từ đầu tôi đã không cần phải ăn rồi.

Mà ngược lại, điều tôi cần chính là một người để có thể trò chuyện

cùng.

Tôi mỉm cười vui vẻ trước khi tụt xuống đứng đối diện với đối

phương, tay xoa đầu người đang đứng. "Em nhìn thấy anh hả?"

Kể từ ngày chết đi, tôi chưa từng chạm vào thân thể của bất cứ người

nào hết. Tôi sợ rằng nếu chạm vào thì nó sẽ như một lời nhấn mạnh rằng
ngay từ đầu bản thân đã không còn hình còn dạng trên thế giới này.

Nhưng đối với đứa nhóc này thì là trường hợp đặc biệt.

Thằng nhóc không đáp lại câu hỏi đó. Ngược lại,nó im lặng đến mức

tôi bắt đầu cảm giác chột dạ. Tôi rút tay ra với sự lo lắng trong lúc cố gắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.