CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 228

Có lẽ vì tôi vẫn còn lo sợ rất nhiều thứ. Một trong số những nỗi sợ đó

chính là tôi sống chẳng thêm được bao lâu nữa, chỉ 20-30 năm nữa là cùng.

May mắn hơn thì có thể sống được thêm 40 năm nữa, song tôi không

nghĩ cái người chẳng bao giờ luyện tập thể dục như tôi sẽ có sức khỏe tốt
đến vậy. Chưa kể tôi còn bị bệnh tim, được hơn 30 năm đã là phúc đức lắm
rồi.

Tôi không thể đi cùng cậu ấy đến tận kiếp...

Dù có phũ phàng song nó vẫn là sự thật. Thời gian ở cùng cậu ấy ngắn

đến nỗi giật mình, chỉ hơn 20 năm thật sự là một khoảng thời gian quá
ngắn.

Nếu tôi chết thì lúc đó Tun cũng 40, 50 tuổi rồi, kết hôn hay tìm người

yêu mới đều có phần hơi nực cười.

Hơn nữa chết hay biến mất ngày nào tôi còn chẳng biết khi mà tình

trạng cơ thể không hề biểu hiện ra.

Suy nghĩ một lúc lâu, tôi nghĩ mình nên hỏi thẳng xem cậu ấy sẽ làm

gì tiếp theo, bằng không cứ quanh đi quẩn lại như lúc tôi khó chịu trong
lòng nhưng lại không dám nói ra vì sợ cậu ấy phiền phức rồi ôm khư khư
cảm xúc tệ hại đó một mình.

Tôi đặt tờ báo trong tay xuống rồi đi vào phòng ngủ của cậu ấy.

Kể từ hôm đám cưới, Tun cho phép tôi ra vào phòng ngủ tùy thích.

Tuy vậy, dù đã có sự cho phép nhưng tôi gần như chẳng bao giờ bén mảng
vào đó.

Tôn trọng không gian riêng là ưu tiên số 1 của tôi nên mỗi khi bước

vào phòng của cậu ấy tôi đều gõ cửa xin phép trước khi vào. Cứ thế mà đi
xuyên qua vào phòng tôi sợ sẽ có người đột tử mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.