Tôi thử hết lần này đến lần khác một lúc lâu cho đến khi hoàn toàn bỏ
cuộc.
"Anh không lên xe được, chắc là không đi chơi cùng được rồi. Xin lỗi
nhé." Tôi nói trước khi gửi một nụ cười từ biệt tới cậu ấy rồi vẫy tay.
Tun có vẻ thất vọng vì tôi không thể đi cùng, nhưng sau màn từ biệt
cậu ấy cũng chấp nhận số phận mà lái xe đi.
Tôi nhìn Tun lái chiếc xe đi khỏi đó mà trong lòng vẫn còn chìm đắm
trong mớ suy nghĩ về điều ban nãy Tun vừa nói.
Có người ghét tôi đến mức muốn tôi chết ư...?
------------------------------------------------------------
[Hết chương 7]