CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 62

Tôi thử hết lần này đến lần khác một lúc lâu cho đến khi hoàn toàn bỏ

cuộc.

"Anh không lên xe được, chắc là không đi chơi cùng được rồi. Xin lỗi

nhé." Tôi nói trước khi gửi một nụ cười từ biệt tới cậu ấy rồi vẫy tay.

Tun có vẻ thất vọng vì tôi không thể đi cùng, nhưng sau màn từ biệt

cậu ấy cũng chấp nhận số phận mà lái xe đi.

Tôi nhìn Tun lái chiếc xe đi khỏi đó mà trong lòng vẫn còn chìm đắm

trong mớ suy nghĩ về điều ban nãy Tun vừa nói.

Có người ghét tôi đến mức muốn tôi chết ư...?

------------------------------------------------------------

[Hết chương 7]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.