CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 77

"Tun có chán không khi anh không có chuyện gì để kể cho nghe?"

Suốt thời gian qua tôi chỉ toàn nghe cậu ấy nói vì chuyện mỗi ngày,

mỗi tháng, mỗi năm của tôi đều không có gì đáng hồi hộp hay khác biệt.
Nếu có kể thì cũng là chuyện lúc tôi còn sống, mà những chuyện đó chính
tôi cũng quên gần hết rồi.

"Không đâu ạ. Em mới là người chỉ toàn nói. Chắc là anh chán lắm."

Tôi lắc đầu phủ nhận câu nói đó. Tôi chưa bao giờ chán những câu

chuyện mà cậu ấy kể. Vì nó khiến tôi nhớ về quá khứ.

Sau khi đánh chén no nê, Tun lái xe đưa tôi về. Suốt dọc đường về

trên xe, tôi nhịn không nổi mà ngó đông ngó tây ra bên ngoài.

Tôi nhìn ngắm cảnh vật ngoài đường với cảm giác lạ mắt. Có thể là vì

tôi chưa nhìn thấy những tòa nhà hay cao ốc như thế này đã lâu rồi.

"Anh Met có vẻ là người suy nghĩ nhiều hơn em tưởng nhỉ?"

Trong lúc lái xe, Tun lên tiếng một cách không đầu không đuôi. Tôi di

chuyển ánh nhìn từ cảnh vật bên ngoài sang gương mặt của đối phương với
sự khó hiểu.

Tôi từng nói cho cậu ấy nghe tôi là người nghĩ nhiều à...?

Sau khi cố gắng lục lọi tất cả những câu mình đã nói, tôi không tài nào

nhớ nổi mình đã nói lúc nào. Thật ra tôi còn gần như chẳng bao giờ nhắc
đến chuyện của mình nữa cơ.

"Anh từng nói cho em nghe hả...?"

Nỗi nghi hoặc trong lòng khiến tôi buột miệng hỏi lại cậu ấy như thế.

"Không có. Mà là dáng vẻ của anh nói như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.