Tun buông tay. Giây phút đó tôi liền sợ rằng đối phương sẽ biến mất.
Cậu ấy ôm tôi vào lòng thật chặt như muốn dỗ dành rằng không sao đâu.
Cơ thể cậu ấy ấm áp vô cùng, đến mức cơ thể lạnh lẽo của tôi cũng được
ấm lây.
Cậu ấy ôm tôi thật lâu cho đến khi tôi lấy lại bình tĩnh rồi thu hết can
đảm mở mắt lên thì Tun mới không ôm tôi nữa.
.........................................................
.....................................
......................
Sau sự việc đó tôi hỏi cậu ấy cái đám TV và TV nhỏ nhỏ để bàn đó là
gì. Tun làm vẻ mặt khó tin trước khi sắc mặt trở lại như bình thường rồi
mỉm cười.
"Đó không phải TV đâu ạ. Nó là computer (máy tính)..."
Computer ấy hả...
Computer trong trí nhớ của tôi là cái máy vô cùng bự. Người bình
thường sẽ không dùng vì nó đắt. Xài cũng khó nữa.
Hình như Tun thấy tôi nhìn chiếc máy đó với ánh mắt khó hiểu nên
chạm tay vào phía sau màn hình. Sau đó màn hình bật sáng ngay lập tức.
Ngay khi màn hình vừa khởi động, tôi chỉ biết trố mắt nhìn, không
dám tin vào mắt mình.
Tôi biết mình ở trong nghĩa địa đó đã gần 20 năm. Thế giới bên ngoài
chắc chắn sẽ phải thay đổi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thay đổi đến
mức này, đến nỗi tôi gần như không bắt kịp.