CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 92

Ừ nhỉ. Tôi quên nói với cậu ấy chuyện này.

Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ấy trước khi gật đầu. "Chạm được chứ.

Nhưng phải không có người nhìn thấy cơ."

Tun cúi người nhìn mặt tôi trước khi chuyển ánh nhìn sang bàn tay để

kế bên. "Thật sao? Nhưng em nghĩ không phải vì thế đâu."

"Hả?"

Tôi kêu lên một tiếng với một sự khó hiểu.

"Hồi nãy em đứng nhìn anh lâu ơi là lâu." Tun nói trước khi bước tới

giống như đang định nắm tay tôi. Và rồi nó xuyên qua. "Lúc em lên tiếng
thì mới bị xuyên qua. Cho nên em nghĩ có phải vì anh biết có người nên
mới không chạm được không?"

Tôi thử suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui thì những điều Tun nói khả năng

cao là đúng.

Nhắc mới nhớ...Lúc đó tôi không cầm được đồ là sau khi nghe thấy

tiếng bà bác.

Tức là nếu tôi muốn chạm vào người nào đó thì phải nhắm mắt hả ta?

Nghĩ vậy tôi liền nhắm mắt lại rồi đưa tay ra chạm vào tay của đối phương
để kiểm chứng.

Dù vẫn chưa chắc chắn giả thiết của Tun có đúng hay không, nhưng

tôi lỡ háo hức trước mất rồi.

Cho đến khi tay tôi chạm vào sự ấm áp truyền tới từ tay đối phương,

tôi mới biết rằng mình thật sự có thể chạm vào cậu ấy.

Tôi nhắm mắt rồi cứ nắm tay cậu ấy như vậy, không dám mở mắt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.