CẬU BÉ ĐÁNH GIẶC CỜ ĐEN - Trang 125

Nhạc nhặt được một túi tiền, bàn với hai em:

- Tất cả của cải này đều là mồ hôi nước mắt của người nghèo. Tên xã

trưởng suốt đời không làm phúc đức, không bố thí cho kẻ ăn mày lấy một
đồng kẽm. Nay ta trả tất cả trâu bò, hòm dương cho nó, chỉ giữ lại túi tiền,
một nửa dùng nuôi ông thày, chữa thuốc cho mẹ; một nửa thì phân phát cho
kẻ đói cơm, rách áo. Ta đã cứu nó, lấy lại cho nó cả của cải, số tiền này ta
làm việc thiện thay nó, tưởng cũng không tội lỗi gì.

Một lát tên xã trưởng nghe tin có người đánh giúp, lấy lại được của, mới

dám chạy ra. Hắn vừa khóc vừa vái lạy ba anh em Nhạc, rồi sai người nhà
dắt trâu bò, gánh đồ đạc về.

Cách mấy ngày sau, tên xã trưởng gian tham, vô ơn bạc nghĩa kia thấy

anh em Nhạc vốn nghèo túng, cơm không có ăn, tự nhiên lại có tiền đong
gạo, nuôi thày lang, phân phát cho láng giềng, hàng xóm nghèo đói, thì
nghi ngay là anh em Nhạc thông mưu với cướp. Hắn đi trình quan. Quân
lính tới vây bắt.

Ba anh em Nhạc tức giận nỗi mình ở tốt mà bị xã trưởng bội bạc, bèn

nhảy qua tường, xông đến nhà xã trưởng, tóm cổ hắn đánh mười trượng rồi
chạy lên núi trốn. Lữ nhẩy tường không kịp, bị quan bắt đem về tra tấn
nhưng nhất định không nhận tội.

Nhạc, Huệ lẻn vào rừng, đói quá phải hái quả ăn cầm hơi. Chờ đến đêm,

thương em bị giam cầm, Nhạc, Huệ lẻn vào phủ toan cứu Lữ, nhưng không
cứu nổi. Hai anh em vào rừng nằm. Hôm sau, Huệ một mình đổi dạng
thành lam lũ, giả làm trẻ bán rau, đội thúng rau vào thành bán. Đi lẫn trong
đám đông người, Huệ nghe người ta nói quan huyện này mới đổi về, vốn
hay thơ, tính nết lại nhân hậu. Huệ đi thẳng vào cửa huyện, nói với lính
rằng mình là một học trò nghèo, xin vào dâng quan một bài thơ. Lính vào
bẩm, quan huyện thấy nói là một đứa trẻ thì lấy làm lạ, truyền cho vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.